Đến đầu giờ Mùi buổi chiều, nha hoàn quay về nhã gian, đôi mắt mở to như chuông đồng, thoáng chốc quỳ trước mặt Thư Quân và Vương Ấu Quân, ấp a ấp úng: "Thưa cô nương, Thược Dược kêu nô tỳ quay trở về bẩm báo, nói là Thế tử gia và Thư Nhị cô nương lén lút gặp nhau trong trắc điện phía tây điện Thanh Hòa..."
Nha hoàn vừa nói đến đây, Vương Ấu Quân đã sợ hãi giật mình. Nàng ấy ngơ ngác nhìn Thư Quân, đã thấy Thư Quân không có chút khϊếp sợ nào, chẳng qua cả người như mất hết sức lực, ngơ ngác ngã ngồi trên giường La Hán.
Vương Ấu Quân tức giận vỗ bàn đứng dậy, đỡ Thư Quân đứng lên: “Đi thôi, chúng ta phải đi bắt gian tại trận, đòi lại lẽ công bằng cho muội!"
Thư Quân cứng đờ thật lâu rồi khôi phục bình tĩnh: "Không cần, chuyện này khó mà chấp nhận được, đừng làm bẩn đôi mắt của tỷ, muội đi một lát rồi sẽ quay về."
Nàng siết chặt ngọc bội trong tay, đi theo nha hoàn nhanh chóng đến trắc điện.
Có lẽ chuyện này đã bị đè nén dưới đáy lòng quá lâu, nay mọi chuyện đã sáng tỏ, Thư Quân còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng. Nàng không cần thiết tức giận vì kẻ bạc tình, càng không cần phí tâm vì hắn ta, hắn ta không xứng.
Chỉ có điều khi đến bên ngoài trắc điện, từ khe cửa của phòng trà nước thấy đôi nam nữ đang âu yếm nhau, lửa giận trong lòng nàng thoáng chốc bừng cháy.
Hắn ta nói không có thời gian ở bên nàng, thế mà lại ở đây làm trò dan díu, lén lút mập mờ gặp gỡ đường tỷ, cái miệng đã từng chỉ nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, bây giờ đang nhẹ nhàng ngậm đôi môi của đường tỷ. Vạt áo của đường tỷ lỏng lẻo, váy nhu trước ngực nửa che nửa lộ, bầu ngực trắng muốt đẫy đà như sắp nhảy ra ngoài. Mà bàn tay to của vị hôn phu đang vội vã đặt lên nơi đó.
Quá đủ rồi!
Thư Quân ghê tởm đến nỗi buồn nôn, nàng đẩy cửa thật mạnh.
Một tiếng “rầm” vang lên khiến đôi uyên ương trong phòng hoảng sợ. Hiển nhiên Thư Chi đã dự đoán được sẽ bị người khác phát hiện nhưng nàng ta lại không dự đoán được rằng người đến đây đầu tiên lại là Thư Quân. Ánh mắt nàng ta hiện lên một tia kinh ngạc, lại không có một tia áy náy xấu hổ nào, chỉ giả vờ kéo áo rồi tựa vào lòng Thế tử Hoài Dương Vương, ngượng ngùng co rúm trong lòng hắn ta, khóc thút thít: "Quân Quân, muội đừng hiểu nhầm, Thế tử chỉ là say rượu rồi nhận nhầm người nên mới..."
Thư Quân chẳng buồn nhìn nàng ta một lần, đôi mắt trong trẻo luôn nhìn thẳng vào Thế tử Hoài Dương Vương, vốn tưởng rằng vị hôn phu ít nhiều gì cũng sẽ có chút áy náy, nào ngờ hắn ta chỉ sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục bình thường, ngược lại còn ngang nhiên ôm chặt Thư Chi, ngang ngược nói:
"Quân Quân, nếu như nàng đã thấy hết rồi thì ta cũng không giấu nàng làm chi nữa. Lúc trước phụ thân hứa hôn ta với nàng, ta vốn không bằng lòng, chẳng qua thấy nàng ngoan ngoãn dịu dàng, ta không nỡ làm tổn thương nàng nên mới diễn kịch với nàng..."
Thư Quân suýt nữa thì tức đến nỗi lên cơn đau tim. Diễn kịch, hóa ra một năm qua ở bên nhau, hắn ta chỉ khái quát lại bằng hai chữ diễn kịch mà thôi.
"Thực ra ta cũng không sợ bị nàng phát hiện, cũng có thể nói ta vẫn luôn chờ cho nàng phát hiện... Nàng sao lại có thể ngu ngốc đến thế? Lẽ ra nàng nên sớm phát hiện mới đúng."
Giọng điệu đương nhiên này, bản lĩnh ăn miếng trả miếng này, quả thực giống hệt Vương phi Hoài Dương Vương.
Theo lời nói của Thế tử Hoài Dương Vương, Thư Chi cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thư Quân bằng ánh mắt vô cùng đắc ý.
Thư Quân nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như đang bốc cháy. Thì ra là thế, Bùi Giang Thành là Thế tử phủ Hoài Dương Vương, thân phận hiển hách, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thèm để mắt đến nàng, mà phụ thân của Thư Chi là tam phẩm đại quan đương triều, cho dù chỉ là Thái Thường Tự khanh không thu hút nhất trong tam phẩm, song muốn áp chế con gái của lục phẩm Tư nghiệp như nàng, vẫn dư sức..
Bọn họ từ đầu hoàn toàn không thèm để mắt đến nàng.
Người thấp cổ bé họng, cho dù có nói nhiều thêm nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.
Thư Quân tức giận đến nỗi bật cười, khẽ thở hắt ra một hơi thật dài, ép bản thân tỉnh táo lại. Nàng vẫn duy trì tư thế đoan trang đi đến trước mặt Thế tử Hoài Dương Vương, ném miếng ngọc bội đã bị nàng xoa đến nỗi bóng loáng vào lòng hắn ta.
"Trả lại ngươi!”
Thư Quân không cam lòng cứ thế rời đi. Nàng hoảng hốt nhớ đến một chuyện, bèn nhìn thẳng vào háng của Thế tử:
“Thế tử nói đúng, vở kịch này ta cũng diễn đủ rồi, ai lại bằng lòng gả cho một nam nhân gần như tàn phế chứ.”
Giọng nói của nàng trong veo, không còn dáng vẻ hờn dỗi ngày xưa mà lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Đường tỷ bằng lòng tiếp nhận gánh nặng này, ta vô cùng cảm kích. Hai người các ngươi đúng là trời sinh một cặp."
Đôi mắt sáng ngời của nàng khẽ chớp, giọng điệu vênh váo: "Còn ta ấy à, cho dù gả cho một tên ngốc cũng sẽ không cần hạng người vô dụng như Thế tử đâu!"
Từng câu từng chữ của Thư Quân chẳng khác nào kim châm đâm mạnh vào ống phổi của Thế tử Hoài Dương Vương.
Nghe những lời này, Thư Chi bỗng có linh cảm chẳng lành. Nàng ta nghi ngờ nhìn Thế tử Hoài Dương Vương.
Khuôn mặt tuấn tú của Thế tử Hoài Dương Vương đỏ bừng, vẻ mặt hung ác, bắt đầu giương nanh múa vuốt: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó..."
Thư Quân bĩu môi, vẻ mặt như thể “trong lòng ngươi biết rõ”.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào ầm ĩ bỗng vang lên ngoài trắc điện, cứ như thể có người đang kéo đến nơi này. Đại môn rộng mở, ánh sáng tràn vào phòng, trước vô số ánh mắt khϊếp sợ, đôi mắt Thư Quân đỏ hoe, nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột:
“Bùi Giang Thành, hôn sự của chúng ta hủy bỏ.”