Trong lòng ai thán hy vọng lần này đừng có gặp phải bánh tông nữa nha, Ngô Lão Cẩu vừa đứng dậy, mới phát hiện cái thạch thất này lớn hơn cái kia nhiều hơn. Bởi vì, theo phạm vi đèn chiếu đến có thể thấy, nhìn không tới bốn vách tường. Nhưng y biết đây cũng là một cái thạch thất, bởi vì dưới ánh đèn mỏ , y nhìn thấy giữa phòng có một cái bàn đá, trên bàn, có một cái gương bằng đồng.
Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy miệng có chút khô.
Có lẽ, gương này chính là mấu chốt của mê quan trận. Dù sao, nữ nhân ở tam cung lục viện hy vọng nhất chính là có thể lưu giữ lại dung mạo của chính mình, mà gương chính là vật mà các nàng dùng mỗi ngày. Nói cách khác, mặt gương này chưa tất cả tinh hồn ở đây.
Cắn răng, Ngô Lão Cẩu đi đến cái bàn đá.
Lúc sắp đến gần mặt gương, đột nhiên thanh âm sột soạt lúc nãy lại vang lên bên tai, Ngô Lão Cẩu chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lướt qua mặt gương đồng. Giây tiếp theo, có một đôi tay lạnh như băng che kín ánh mắt của y.
“Đừng nhìn.”
Ngô Lão Cẩu kinh hãi, theo bản năng dùng khuỷu tay đánh ra sau, không ngờ người kia chỉ dùng một tay đã đỡ được, thuận thế kéo Ngô Lão Cẩu vào ngực, trầm giọng nói: “Là ta.”
Lần này Ngô Lão Cẩu nghe rõ rồi. Là giọng của Trương Khải Sơn.
Không biết có phải vì tâm tình đột nhiên thả lỏng hay không, hay là chỗ vai trái bị bạch hung cào bắt đầu phát tác, Ngô Lão Cẩu cảm thấy người mình có chút rả rời, đành phải ngừng giãy dụa. Nhưng rõ ràng, vai trái thật sự bắt đầu phát đau.
Nhận thấy Ngô Lão Cẩu không hề phản kháng, Trương Khải Sơn buông tay phải y ra, nhưng bàn tay giữ trên mắt vẫn không rời khỏi.
“Mặt gương đồng này có thể hút linh hồn của cậu.”
Kỳ thật, Ngô Lão Cẩu không thể xác định người phía sau mình có phải là ảo giác mà gương đồng này tạo ra hay không, bởi vì y cảm giác mình có chút phát sốt, như vậy thì kiểm tra tính chân thật của tình huống này cũng tốt, vì thế thuận miệng hỏi một câu: “Sao ngài lại ở đây?”
Người phía sau không trả lời, ngược lại dời bàn tay đang che mắt lên trán, giọng nói phát ra đã có chút trở nên lạnh lùng: “Cậu bị thương?”
Xem ra là thật rồi.
Ngô Lão Cẩu không tiếng động cười.
Nhưng mà, chỉ sợ là độc tố trên vai trái đã khuếch tán ra, lúc trước không muốn làm cho Chung Thanh lo lắng, lén ăn một viên thuốc chống thi độc. Chỉ vì thời gian khẩn cấp không chạy thoát, vốn định tìm được đường thoát rồi nói sau, không ngờ bây giờ lại duy trì không được.
Trương Khải Sơn cầm đèn mỏ trong tay Ngô Lão Cẩu, cẩn thận đỡ y ngồi bên tường, trán của Ngô Lão Cẩu đã nóng như sắp bốc cháy. Cởi cáo của y ra, ánh mắt Trương Khải Sơn bỗng nhiên lạnh đi vài phần. Lúc này, vai trái của Ngô Lão Cẩu có một vết thương nhỏ, nhưng quanh miệng vết thương đã biến thành màu đen.
Ngô Lão Cẩu cười cười: “Không có….. gì đâu ———A ———-.”
Vì Trương Khải Sơn đưa tay nhéo nhéo vai trái y một cái, đau đến mức sau lưng Ngô Lão Cẩu đổ một mảng mồ hôi lạnh. Vì thế ngẩng đầu trừng mắt, “Ngài ——”
Nhưng nhìn Trương Khải Sơn bắt đầu nghiêm túc xử lý miệng vết thương, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy câm nín. Ngô Lão Cẩu biết, vừa rồi Trương Khải Sơn chỉ nhéo một cái mà mình đau đến như vậy chứng tỏ tộc tính đã khuếch tán rất sâu, cắt bỏ lớp thịt thối trên vai sau đó uống chút thuốc là được. Bất quá độc tố mang đến tác dụng phụ là sốt cao, nếu tiếp tục kéo dài thời gian, đến lúc đó thân thể mình có thể không sao, nhưng đầu óc có thể bị cháy rụi hay không thì không thể nói trước. Đương nhiên, Ngô Lão Cẩu không nói nhiều còn là vì một nguyên nhân khác là, ngoại trừ cái nhéo rất mạnh lúc nãy, lúc xử lý miệng vết thương Trương Khải Sơn rất nhẹ nhàng cẩn thận. Chỉ là, sắc mặt vẫn không hề giãn ra chút nào.
Nhưng mà, cái thanh đoản kiếm này lúc nãy có đâm bánh tông, bây giờ huơ qua lửa rồi cắt thịt trên vai, nghĩ đến thì quả thật có chút khó chịu. Cuối cùng lúc cắt vào miệng vết thương rất đau, phải cắn vài cổ tay áo Trương Khải Sơn mới có thể chịu đựng được.
Nhưng cơn sốt vẫn không lui xuống.
Trương Khải Sơn sờ trán Ngô Lão Cẩu, vẫn rất nóng, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Vì thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, thuận thế dựa vào trên tường, sau đó để Ngô Lão Cẩu dựa vào vai mình, để tránh miệng vết thương tiếp xúc với vách tường lạnh như băng.
Thấy sắc mặt Trương Khải Sơn vẫn lạnh như băng, Ngô Lão Cẩu cố gắng nở ra một nụ cười, “Bây giờ thật sự không sao nữa rồi.”
Trương Khải Sơn nghe xong cũng không trả lời.
Bên trong nhất thời không một tiếng động.
Ngô Lão Cẩu chịu không nổi bầu không khí này, đương nhiên cũng vì làm cho vị Phật Gia bên cạnh đây yên tâm, vì thế tiếp tục hỏi tới: “Sao ngài lại ở đây?”
“Cậu nghĩ là, cậu có thể đi vào đây là ngẫu nhiên sao?”