Xâm Hại Chính Đáng

Chương 10

Phòng bệnh im ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tít tít trên máy đo nhịp tim ở đầu giường.

Hiện giờ đồng hồ đã qua hơn 2 giờ sáng, ở ngoài hành lang bệnh viện vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân của những y tá và bác sĩ trực đêm.

Thời Tống nằm úp mặt trên giường bệnh của Thời Ưu, ngủ mê mệt. Mấy ngày nay ông không ăn không uống vì chuyện của con gái, sức lực cạn kiệt không thể gắng gượng nổi nữa.

Bàn tay nhỏ bé của Thời Ưu đặt cạnh tay ông, từng ngón tay bé nhỏ đột nhiên cử động, chạm vào tay ông.

Sơ đồ nhịp tim trên mà hình bỗng nhiên dao động cao hơn, lông mi của cô bé nằm trên giường hơi run rẩy, ít giây sau đó mí mắt dần dần nâng lên, lộ ra con ngươi xinh đẹp nhưng bị che phủ bởi sương mù.

Hai cánh môi dưới mặt nạ oxi cử động, mấp máy vài lần nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.

Qua một lúc, từng tiếng kêu nhỏ vụn cuối cùng cũng vang lên: “Cha… ch…a”

Người đàn ông đang ngủ trên giường lập tức mở mắt, rồi bật dậy thật nhanh.

Khi nhìn thấy Thời Ưu đang mở mắt, ông suýt nữa khóc lớn.

Khóe mắt ông ướt đẫm, giọng nói biến dạng: “Ưu Ưu… con tỉnh rồi sao?”

“Con tỉnh thật rồi, cảm ơn trời phật, cảm ơn cảm ơn, cảm ơn đã cứu con gái tôi.”

Dù đã cố gắng nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

Thời Ưu liếc mắt sang ngang nhìn cha mình, môi liên tục nhấp nháy nhưng không phát ra được âm thanh nào nữa, giống như hai tiếng “cha” khi nãy đã hút cạn hết sức lực của cô bé

L*иg ngực Thời Ưu lên xuống mạnh hơn, nhịp tim cũng tăng cao đột ngột, những tiếng tít tít chói tai vang lên.

Thời Tống hoảng hốt, ông tông cửa chạy ra ngoài hét to: “Bác sĩ… cứu con tôi… bác sĩ ơi…”

Y tá và bác sĩ lập tức chạy tới.

Bác sĩ gấp gáp nói: “Mau tiêm thuốc an thần, cô bé đang bị sốc.”

Thời Tống đứng ở ngoài nhìn bác sĩ và y tá đang cố gắng cứu con gái mình, thấy Thời Ưu đang quay đầu lại nhìn ông, mắt cô bé giống như đang cầu cứu ông.

Thời Tống ngã khụy xuống đất, khóc nức nở như một đứa trẻ: “Làm ơn… làm ơn hãy cứu con gái tôi.”

“Nó là người thân duy nhất của tôi trên đời này, tôi không thể mất con bé được… hu… hu.”

Khóe mắt Thời Ưu đỏ hoe, từng giọt nước mắt cũng lăn xuống, trước khi chìm vào hôn mê, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình, hai cánh môi vẫn mấp máy liên tục muốn nói chuyện với ông.