“Đủ rồi!"
“Có thể im miệng được chưa!”
Hai giọng nam đồng thanh quát lên, người trước là Diệp Chấn, người sau là Diệp Hiên.
Sắc mặt Diệp Chấn cũng tái xanh, mắng Triệu Lệ Hoa: "Đừng có tự làm mất mặt mình nữa!"
"Tôi mất mặt?!" Triệu Lệ Hoa không thể tin được: "Sao ông còn mặt mũi nói tôi như vậy? Diệp Chấn, bây giờ ông nói tôi làm chuyện mất mặt, vậy tại sao lúc tôi hỏi sính lễ ông không ngăn cản tôi?! Chuyện có lợi thì đưa tôi ra làm quân cờ, không có lợi thì quay ra giả vờ làm người tốt, ông khôn thật đấy!”
"Nói vớ vẩn gì vậy!"
"Các người ngậm miệng lại hết được không!" Diệp Hiên lại quát lên rồi đột nhiên đứng dậy: "Bộ thấy chưa đủ mất mặt hay gì? Anh trai tôi kết hôn chứ không phải bị bán, sau này cũng không có chết!"
Triệu Lệ Hoa khó hiểu nhìn con trai đang tức giận: "Mẹ làm việc này vì ai? Còn không phải vì con à! Nếu ba con có bản lĩnh mua được xe và nhà cho con thì mẹ có cần phải tính kế như vậy không hả?!"
“Con không cần mẹ mua cho con, con tự mua được!” Nói xong, Diệp Hiên tông cửa xông ra ngoài.
Cậu ta chưa từng đến thành phố A, Diệp Bạch sợ cậu ta đi lạc nên vội vàng đuổi theo.
Hàng Tử Mục thấy vậy cũng ầm ĩ đòi đi tìm ba, vất vả lắm Hà Hân mới dỗ dành cậu bé được, đồng thời còn cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Thông gia à, đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, hôm nay là ngày vui mà, nói những thứ này làm gì."
Diệp Chấn thấy rất xấu hổ nên không nói lời nào.
Triệu Lệ Hoa dụi mắt, miễn cưỡng đáp: "Từ nhỏ Diệp Bạch đã không thân thiết với chúng tôi, khiến chị chê cười rồi."
Hà Hân chửi thầm trong bụng, ông bà đối xử tốt với thằng bé thì thằng bé mới thân thiết với các người chứ, ông bà tính kế thằng bé như vậy ai mà nhịn cho nổi.
Nhưng mấy lời này không thể nói trắng ra được, bà đành phải cười mỉa mai hai tiếng: “Mỗi nhà mỗi cảnh mà.”
…
"Diệp Hiên, đứng lại!"
Người phía trước kéo mũ hoodie trùm lên đầu, bước chân ngược lại càng nhanh hơn.
Diệp Bạch đuổi theo không kịp, chỉ có thể hét lớn: "Vừa rồi nói chuyện thay anh chẳng phải rất to gan sao? Tại sao bây giờ lại trốn tránh?"
Đối với nam sinh trong tuổi dậy thì mà nói, dùng chiêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ quả thực hữu dụng, Diệp Hiên nghe vậy liền khựng lại, quay người cúi đầu nói: "Tôi không có trốn tránh."
Chỉ là cậu ta không có mặt mũi nhìn Diệp Bạch mà thôi.
“Không có thì em chạy nhanh như vậy làm gì?” Diệp Bạch thở hổn hển hỏi.
Diệp Hiên im lặng một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh."
“Cái gì?” Diệp Bạch nghe không rõ.
"Em nói, em xin lỗi anh!" Diệp Hiên lớn tiếng.
Diệp Bạch cười, vẫn rất ôn nhu nói: "Em không có lỗi, người làm sai không phải em, em không cần phải xin lỗi anh."
Diệp Hiên cúi đầu, im lặng.
Đứng cùng Diệp Hiên một hồi, Diệp Bạch mới hỏi: “Cũng gần trưa rồi, em tính ăn cơm bên ngoài hay về cùng anh ăn cơm với hai bác?”
"Làm um sùm mất mặt như vậy mà còn có thể ăn cơm chung sao?" Thiếu niên sĩ diện mà thấp giọng lẩm bẩm.
"Dù mất mặt thế nào cũng phải cười đón tiếp, đó là điều người trưởng thành buộc phải làm.” Diệp Bạc thở dài: "Em vẫn là học sinh, không ai ép buộc em, nếu cảm thấy không được tự nhiên thì không đi cũng được."
"... Thôi bỏ đi." Diệp Hiên kéo mũ xuống, gãi đầu: "Chút giày vò này mà em còn chịu không nổi nữa thì em thật sự quá trẻ trâu, mình về thôi."
Khi cả hai trở về nhà họ Hàng, bầu không khí giữa bốn vị trưởng bối cũng không nóng không lạnh, Diệp Bạch cố gắng điều chỉnh cảm xúc, như không có việc gì xảy ra mà bàn bạc với sẽ đi ăn ở đâu để xốc lại tâm trạng của mọi người.
"Ôi chao, quay qua quay lại mà đã trưa rồi à, chúng ta đến nhà hàng Đào Nguyên ăn cơm đi, để gia đình thông gia nếm thử mùi vị đặc trưng của thành phố A." Hà Hân cũng muốn hòa giải.
Những người khác không ai có ý kiến gì, vì thế nhóm người lái xe đến nhà hàng ăn một bữa cơm trong lúng túng.
Buổi chiều Diệp Bạch đặt khách sạn cho bọn họ, chỉ đặt một đêm, buổi tối thì gặp Hàng Viễn, ngày hôm sau bọn họ sẽ trở về tỉnh C.
“Không đến thăm Diệp Tuyền sao?" Diệp Bạch nhịn không được hỏi.
Triệu Lệ Hoa không thèm để ý tới cậu, cuối cùng Diệp Chấn nói: "Con bé nói không được tham ban nên không gặp được."
Tim Diệp Bạch hơi nhói lên, gia đình bốn người họ luôn liên lạc với nhau, cậu thực sự quá tọc mạch rồi.
"Được rồi, hai người nghỉ ngơi đi, tối nay sau khi Hàng Viễn tan làm con sẽ dẫn anh ấy tới gặp hai người." Nói xong cậu liền xoay người rời đi.
Sau khi về nhà, Diệp Bạch phát hiện Hà Hân và Hàng Liên Vân không đưa Hàng Tử Mục về đây, vốn dĩ cậu định đến tiểu khu Mặt Trời Đỏ đón con, nhưng lòng cậu bây giờ quá nặng nề và mệt mỏi.
Thở dài một hơi, cuối cùng cậu chọn từ bỏ, thôi cứ cho Tử Mục ở nhà ông bà đi.
Diệp Bạch xoa huyệt thái dương, trong lúc đang định về phòng ngủ một lát thì bên ngoài đột nhiên có người bấm chuông. Cậu đi ra mở cửa, phát hiện là Tiểu Triệu làm việc lau dọn bán thời gian.
"Chào buổi chiều, anh Diệp... Sao trông sắc mặt anh tệ quá vậy ạ?" Tiểu Triệu là một cô gái trẻ tốt bụng.