Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại

Chương 31

Cô giáo không ngờ đứa trẻ này lại rành rọt đến thế, nên bỏ qua vài câu rồi hỏi tiếp: “Vậy bạn học Hàng Tử Mục thích làm gì nhất nào?”

Hàng Tử Mục càng hưng phấn hơn: "Em thích nhất là ăn cơm do chú Diệp nấu! Chú Diệp nấu ăn rất ngon. Bữa trưa hôm nay em ăn mì do chú Diệp làm, chua chua cay cay. Trong đó có rau, thịt và đậu phộng, ngon lắm ạ!”

Cô giáo kiên nhẫn đợi cậu bé nói xong, mới hỏi: "Trừ việc ăn uống, Tử Mục còn thích làm gì?"

"Còn thích chơi máy xúc nữa ạ, máy xúc cũng là chú Diệp mua cho em."

“Hàng ngày ngoài chơi máy xúc, em còn làm gì nữa?”

Hàng Tử Mục suy nghĩ một lát: "Dạ… em còn biết chơi Lego, xếp hình, thẻ số, thẻ đọc viết, rất nhiều thẻ. Ba dặn em phải học tập chăm chỉ."

Cô giáo gật đầu, đổi câu hỏi khác: “Em có biết tự rửa mặt, đánh răng và mặc quần áo không?”

Hai mắt Hàng Tử Mục sáng lên: “Biết ạ! Sáng nay em tự mặc quần áo, chú Diệp còn khen ngợi em nữa!"

Cô giáo điền đánh giá vào phiếu ghi chép: Trẻ có khả năng học ngôn ngữ và diễn đạt rất tốt, tư duy logic lưu loát, tính cách vui vẻ hoạt bát, có thể tự chăm sóc bản thân và có nền tảng học tập nhất định.

"Được rồi, cô đã hỏi xong. Cảm ơn em đã trả lời. Bây giờ em đi cùng cô ra ngoài nhé."

Diệp Bạch lo lắng chờ ở bên ngoài, thấy Hàng Tử Mục tươi cười đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cảm ơn cô giáo rồi hỏi cậu bé: "Tử Mục biểu hiện thế nào?"

Hàng Tử Mục trả lời: "Con đã trả lời hết tất cả các câu hỏi mà cô giáo đã hỏi, nói rất nhiều."

Về phần biểu hiện của cậu bé tốt hay xấu, trẻ con không thể diễn tả được, nhưng Diệp Bạch lại có lòng tin đối với cậu bé, bởi vì đứa trẻ này có vẻ bình tĩnh hơn hầu hết các bạn đồng trang lứa.

Một số đứa bé khác có bé khóc, có bé gây rối, có bé liên tục la hét khiến ba mẹ các bé xấu hổ, cáu kỉnh.

Có một bà mẹ khiển trách cậu con trai đang khóc: "Con còn mặt mũi để khóc nữa hả? Thơ đường mẹ đã dạy con con không thuộc, giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh con cũng quên nói, cô giáo thích con mới là lạ đấy!”

Diệp Bạch ở một bên nhìn, cảm thấy hơi khó chịu, ở nơi công cộng chỉ trích một đứa trẻ như vậy là không được.

Phỏng vấn xong, cô giáo yêu cầu phụ huynh về nhà chờ thông báo, Diệp Bạch không trực tiếp đưa Hàng Tử Mục về nhà mà giữ lời hứa đưa cậu bé đến khu vui chơi trẻ em.

Cậu đưa cậu bé đi chơi suốt hai tiếng đồng hồ, cả người mồ hôi đầm đìa, về đến nhà liền đi tắm và thay quần áo.

Buổi tối Hàng Viễn phải tăng ca, không thể về nhà ăn cơm tối.

Mãi đến hơn 10 giờ, Hàng Tử Mục đã ngủ say, Hàng Viễn mới trở về, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Diệp Bạch giúp anh cầm cặp tài liệu: "Anh đói bụng không? Trong nồi còn một ít cháo khoai mỡ và hạt sen."

Hàng Viễn vận dụng trí óc quá nhiều, mỗi ngày tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ anh thật sự có chút đói bụng, liền vào phòng bếp múc một bát cháo.

Lúc anh đang ăn khuya, Diệp Bạch kể cho anh nghe chuyện hôm nay cậu đã làm.

"Em đã được nhận việc rồi, ngày mai em sẽ bắt đầu làm việc. Buổi chiều em đã đưa Tử Mục đến trường mẫu giáo Dục Dương. Có một sự trùng hợp là hôm nay họ có lớp học thử và phỏng vấn nên em đã đăng ký cho Tử Mục. Thằng bé thể hiện rất tốt trong buổi phỏng vấn, nên em nghĩ thằng bé sẽ được nhận.”

Thỉnh thoảng Hàng Viễn sẽ trả lời: “À, trường mẫu giáo đó có giáo viên dạy giỏi, giảng dạy song ngữ, giáo viên đều là thạc sĩ của trường nổi tiếng và có ít nhất hai năm kinh nghiệm giảng dạy.”

Diệp Bạch không khỏi chậc lưỡi: "Trẻ con bây giờ thật vất vả, mới học mẫu giáo đã phải thi thố rồi."

Ăn khuya xong, Hàng Viễn tự rửa bát, chỉ là một cái bát nhỏ nên không cần dùng máy rửa bát.

“Đã muộn rồi, anh mau đi ngủ đi.” Diệp Bạch đưa cho anh bộ đồ ngủ sạch sẽ: "Vừa mới phơi khô vẫn còn thơm mùi nắng.”

Hàng Viễn: "Mùi này được tạo ra bởi phản ứng hóa học giữa ánh sáng mặt trời và các chất khác nhau trong vải dệt, chẳng hạn như vải dệt, xác ve, vi sinh vật, mảnh vụn và dầu mỡ do cơ thể con người để lại, v.v. Có lẽ nó cũng có liên quan đến tầng ozone."

Diệp Bạch "... Ok, fine, nghỉ ngơi sớm đi."

Trở về phòng, cậu đã tắm xong, nên liền trực tiếp nằm lên trên chăn mỏng, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên, Diệp Bạch nhìn thấy em trai mình là Diệp Hiên vừa gửi cho cậu một tin nhắn WeChat.

[Anh ơi, cho em mượn chút tiền với.]

Diệp Bạch cau mày, vội vàng bấm gọi cho cậu ta, sợ thằng này đã gây ra chuyện gì đó.

"Alo, sao thế?"

Giọng của Diệp Hiên có chút say: “Anh ơi, em cãi nhau với ba mẹ, bây giờ đang ở bên ngoài.”

Diệp Bạch lặng lẽ thở dài, hỏi cậu ta: "Sao em và họ lại cãi nhau?"

"Em muốn thi đấu chuyên nghiệp, anh à, em thật sự rất thích game. Em đã lọt top 100 trên server quốc gia rồi! Nếu được đào tạo chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ mạnh hơn nữa. Anh, anh có tin tưởng em không?"

Diệp Bạch chỉ có thể dỗ dành cậu ta: “Anh tin em, nhưng tối nay em ngủ ở đâu? Chẳng lẽ định ngủ ngoài đường à? Nghe lời anh, về nhà trước đi, có chuyện gì thì bàn bạc đàng hoàng với ba mẹ.”