Chương 1: Đêm tân hôn, tàn nhẫn phá huỷĐịa điểm: Nước Mỹ, mười một giờ đêm.
Mặt trăng treo ở trên cao, hôm nay lại là ngày rằm, đêm nay ánh sáng của vầng trăng so với ngày thường dường như ảm đạm hơn rất nhiều, cả trang viên to như vậy nhưng chỉ có ánh đèn đường phát ra ánh sáng, đêm hè nóng bức, thỉnh thoảng lại có một vài con côn trùng kêu to, ở trong trang viên, đêm tối có hơi u ám, không có một chút không khí vui mừng nào, vì thế dù là ai cũng không cách nào đoán ra rằng, đêm nay lại là đêm tân hôn của chủ nhân trang viên này.
Tầng hai của trang viên, cửa chính nặng nề được mở ra một cách thận trọng, trong phòng, một cô gái đang đứng gần cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng sáng, nghe thấy động tĩnh, cô xoay người lại nhìn thấy một người mặc đồ ngủ tơ tằm màu đen làm nổi bật dáng người tinh tế của mình.
"Bị tôi chiếm đoạt, thật lợi cho cô." Hắc Đế nghe được tiếng hít thở trong không khí, chậm rãi nói ra lời nói lạnh như băng.
Vì mẹ, một chút đau đớn này không thấm vào đâu, thế giới này, ngoại trừ mẹ, bất kể là kẻ nào cũng không thể phá hủy được ý chí của cô.
Cô, thứ không bao giờ thiếu, chính là kiên nhẫn.
Con ngươi đen sắc bén của Hắc Đế liếc nhìn cô gái bên dưới, không nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt cô, hạ thân của anh lại tăng thêm sức mạnh, mỗi một lần ra vào dường như muốn đâm thủng cơ thể cô, ra vào mạnh mẽ, dù cho lúc đi vào đã chọc phải một lớp màng mỏng, cũng không chần chờ, cô là công chúa tôn quý của dòng họ Ái Tân Giác La, nhưng mà ở trong thế giới ngầm, cô cũng phải ngoan ngoãn mở rộng hai chân, mặc người ức hϊếp.
Anh, dùng cả quyền lực và du͙© vọиɠ để chiếm đoạt cô, dùng thói quen cướp đoạt để giữ lấy.Chương 2: Bị giam trong hang sói, cuộc thăm dò đầy nham hiểmBình minh, cuối cùng Hắc Đế cũng đã kết thúc việc kéo ra đưa vào ở bên trong thân thể cô gái, đây giống như một vụ cưỡиɠ ɠiαи đầy vui thích, cô gái dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, tùy tiện nhặt áo khoác ở trên giường lớn mặc lên người, rồi đi ra cửa.
Dưới ánh trăng bạc, phản chiếu lên tấm lưng thẳng tắp với dáng người gầy gò của cô gái, nhưng đầu của cô gái vẫn cương quyết ngẩng thật cao.
Dù cho thân thể đã bị tàn phá, nhưng mà, nội tâm vẫn cứng rắn y như lúc ban đầu, giống như trước kia là bóng tối, sau này vẫn sẽ bị ánh bình mình thay thế, ánh sáng rạng rỡ chắc chắn sẽ chiếu đến.
Cô, Ái Tân Giác La Chỉ Thanh, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ coi thường chính mình.
Sáng sớm, Chỉ Thanh kéo tay Hắc Đế xuất hiện tại nhà cũ của nhà họ Hắc, vợ chồng mới cưới phải đến chào hỏi lão gia nhà họ Hắc, kính trà người cầm lái Hắc Nhai.
"Quỳ xuống. . ." Vừa vào cửa quản gia đã mở miệng, Chỉ Thanh chú ý tới ông lão ngồi uy nghiêm ở trong đại sảnh cổ kính.
"Thiên nhi, đây là cô gái khiến con đột nhiên quyết định kết hôn ?" Một đôi con mắt như hồ ly của ông cụ Hắc coi thường, thờ ơ nhìn lướt qua Chỉ Thanh.
"Đúng, thưa ba." Hắc Đế cung kính gật đầu, bàn tay nắm tay Chỉ Thanh chuyển ra sau lưng cô hung hăng nhéo một cái, miệng vết thương truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho Chỉ Thanh nhướng mày.
Chỉ Thanh cắn răng, hai đầu gối thẳng tắp quỳ trên sàn nhà, cúi đầu không nhìn thẳng vào ánh mắt của ông lão, dù ông ta có lợi hại hơn nữa thì tuổi cũng đã già, hiện tại, là thế giới dành cho giới trẻ, nên mặt Chỉ Thanh cũng không lộ ra vẻ khác thường.
"Vào hang sói trước, chờ cô đi ra, rồi uống trà cũng không muộn." Ánh mắt khinh thường của ông ta giống như đã dự liệu trước được kết quả.
Ra khỏi đây, Hắc Đế đi thẳng ra cửa chính, trước khi lên xe anh dừng lại một chút, nghiêng người nhìn.
"Bị dọa sợ rồi hả?"
"Sau khi đi ra, anh đưa tôi về nhà một chuyến."
"Nếu như cô có thể đi ra như lời cô nói." Hắc Đế cười nhạo một tiếng, tối hôm qua anh đã được chứng kiến bản lĩnh của con mèo ba chân này rồi, không quay đầu lại anh đi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Đây là thăm dò, cả hai người cùng thăm dò, cô đã không thể bộc lộ được tài năng, cũng không thể tin tưởng rằng may mắn sẽ đến với mình, trước là sói sau là hổ, mặc kệ cô sống hay chết cũng không có đường lui, người nhà họ Hắc đều là tiểu nhân, lấy lớn ăn hϊếp nhỏ, quả nhiên là đang tính kế công kích cô.
Chỉ Thanh bị dẫn đi đến một chỗ ở phía sau núi cách nhà họ Hắc một đoạn, hai tên vệ sĩ chỉ cho cô giữ quần áo bên ngoài, những thứ còn lại đều bị lấy đi hết, một tay đẩy cô vào trường nuôi thú nhà họ Hắc.
Chỉ Thanh đi giày cao gót cao bảy phân, nhìn chung quanh trường nuôi thú một vòng, lưới sắt cao, chỗ nào cũng có camera, xung quanh là vô số kẻ gϊếŧ người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thật sự là Thiên La Địa Võng.
Cô xé làn váy của mình xuống, lộ ra quần thân nhiệt cao đến đầu gối ở bên trong, mở đinh ốc ở giày cao gót, bên trong là một con dao sắc nhọn, mũi dao nhọn hoắt lộ ra dưới ánh mặt trời.
Đặc công xuất sắc, ở trong bất kỳ tình huống gì cũng không thể thiếu vũ khí!
Trong nháy mắt, chung quanh đã xuất hiện vài chục con sói dữ tợn, nhìn bọn chúng nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra ánh sáng hung ác. Đây là một bầy sói đang đói bụng, hơn nữa còn được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi một con đều to lớn dữ tợn, cả bầy sói đều hết sức căng thẳng.
Sau khi Hắc Ngự Thiên rời khỏi nhà, đi một vòng quẩn quanh, cuối cùng đứng tại một vị trí cách trường nuôi thú không xa.
"Hắc tiên sinh, đã sẵn sàng." Vệ sĩ kiêm trợ lý của Hắc Ngự Thiên ngồi ở vị trí lái xe, cung kính nói.
"Ừ!" Hắc Ngự Thiên ngồi trong chiếc xe xa hoa, tay đè xuống nút mở webcam.
Chỉ Thanh đã bị một bầy sói vây quanh, con sói rú lên một tiếng, những con sói khác cũng nổi giận theo, bay vọt lên, đánh về phía Chỉ Thanh, Chỉ Thanh bình tĩnh quơ lấy một dải lụa đen, buộc chặt cái trán, dựa vào cảm giác hướng về nơi nào đó, giơ ngón giữa lên (ý chửi Hắc Đế đó =)) ), sau đó co cẳng chạy, bóng dáng linh hoạt cuối cùng cũng chạy về phía bầy sói, tiếng gào thét như sấm, khiến cho ngừơi khác phải hốt hoảng.Chương 3: Chiến đấu với sói, thân chịu trọng thươngThời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, đột nhiên, bầu trời bị mây đen rậm rạp bao phủ thành một mảng đen ngòm, trong lúc nhất thời những tia chớp cuồn cuộn kéo đến, gió thổi điên cuồng, bóng dáng mảnh khảnh của Chỉ Thanh càng thêm yếu ớt, lúc này, trên người của cô đã dính những vệt máu đỏ thẫm, phía sau lưng quần áo bị bầy sói nhào tới cào rách, vẫn còn để lại dấu móng tay, cùng với vết thương ngày hôm qua, da thịt đóng vẩy đã bị bong tróc, quần áo dính máu càng khiến cho bầy sói thêm hưng phấn và cuồng loạn.
"Hắc tiên sinh, bên ngoài trời mưa to rồi, chúng ta có nên trở về hay không?" Ly Lạc nhìn thoáng qua khí trời bên ngoài, nếu như không đi chỉ sợ lát nữa trời sẽ càng mưa to hơn, gió càng thổi mạnh hơn.
"Ngây ngô." Hắc Ngự Thiên lười biếng dựa vào ghế, bưng một ly rượu đỏ, nhìn qua bóng hình Chỉ Thanh trên màn hình, khóe miệng tràn đầy vẻ lạnh lùng, giống như đang xem trận đấu thú, mà Chỉ Thanh chính là một tên hề, không biết tự lượng sức mình tay không bắt sói trắng.
Chỉ Thanh tiến vào trường nuôi thú đã nửa giờ, thú tính của những con sói kia đã lên đến cực điểm, mỗi một lần bổ nhào tới đều hướng vào cổ họng của Chỉ Thanh, Chỉ Thanh gấp đến độ dậm chân, trước sự tấn công của bầy sói, năng lực chiến đấu của cô càng hao tổn, những hạt mưa lớn nặng nề rơi xuống, mỗi một hạt mưa đều rơi lên người Chỉ Thanh khiến cô đau thấu xương, quần áo rách rưới, cùng máu loãng chảy xuống, cả người chật vật không chịu nổi.
Lầy lội ở trường nuôi thú, phân và nướ© ŧıểυ của thú vật đều được nước mưa cọ rửa trôi ra ngoài, đôi mắt của tất cả những con sói đều đỏ lên, nhìn người trước mắt, nước miếng chảy ra, bộ lông trắng không ngừng run rẩy, ánh mắt chờ đợi thời cơ để xông lên.
Sói, cho tới bây giờ đều là động vật rất có tính nhẫn nại, nhưng mà, chúng lại gặp được một người cũng có tính nhẫn nại cao như chúng, đó chính là Chỉ Thanh.
Khi Chỉ Thanh lui về phía sau, trong nháy mắt cô đứng không vững, con sói hung ác hướng về phía cổ họng của cô, bổ nhào tới.
Mưa càng ngày càng to, xuất hiện nhiều tia chớp, càng ngày webcam càng nhìn không rõ, mãi cho đến khi cả người cả thú ở trong trường nuôi thú đều bị tách ra bởi cơn mưa, nhìn không rõ lắm, cuối cùng Hắc Ngự Thiên nhìn thoáng qua hình ảnh Chỉ Thanh bị bổ nhào, tắt webcam đi, anh đang toan tính xem biểu hiện của cô có thể thoả mãn anh hay không, hôm nay hiển nhiên cô không thể làm được điều đó, cầm lấy một đống văn kiện ở bên cạnh, anh bắt đầu phê duyệt, dường như cũng không có ý muốn rời đi.
Không lâu sau, một bóng người đi chân trần, gian nan bước từng bước, đi ra khỏi trường nuôi thú, một màu đen vô biên nổi lên trong trận gió lớn, cô như một cành hoa nhỏ bé sắp gục ngã.
"Đi thôi." Hắc Ngự Thiên thả văn kiện xuống, ý bảo Ly Lạc lái xe.
"Hắc tiên sinh, tiểu thư Chỉ Thanh đi ra rồi, mau nhìn, cô ấy có thể ra khỏi đây, thật không ngờ cô ấy lại lợi hại như vậy." Ly Lạc cảm thấy đây là một chuyện ngoài ý muốn, tuy nhiên bọn họ đã sớm biết Chỉ Thanh có chút bản lĩnh, hắn toét miệng hướng về phía Hắc Ngự Thiên hưng phấn nói ra.
"Cậu cũng muốn tiến thử vào hang sói một lần sao." Hắc Ngự Thiên dùng ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Ly Lạc.
"Hắc tiên sinh, bỏ qua đi, coi như là tôi nói giỡn." Ly Lạc đổi giọng, cái hang sói kia chỉ dùng để xử phạt những người phạm sai lầm, những con sói kia đều ăn thịt người mà lớn lên, nghĩ tới đây thôi hắn cũng đã cảm thấy hoảng sợ.
Sức gió càng lúc càng lớn, mưa thấm vào con mắt, không thể mở ra được, toàn thân không ngừng chảy máu, trái tim đau đớn khiến cho lông mày Chỉ Thanh vặn chặt, dưới đôi môi đỏ mọng là một loạt dấu răng.
"Hắc, Hắc tiên sinh, người xem mưa lớn như vậy. . ." Ly Lạc nhìn cô gái gian nan đứng dưới trời mưa gió cách đó không xa , kiên trì nói ra.
"Lái xe nhanh một chút, tiếp tục nhiều chuyện, cậu cũng cút." Giọng nói của Hắc Ngự Thiên không lớn, trong lúc vô hình lại tạo nên một luồng áp lực, khiến cho người ta hít thở không thông.
Ly Lạc vững tâm dùng sức đạp mạnh chân ga, xe đi ngang qua người Chỉ Thanh là lúc bọt nước khổng lồ vẩy hết lên người cô, nước vừa bẩn vừa thối giội hết lên người Chỉ Thanh.
"A, tên Hắc quả phụ kia, tôi rủa anh bị táo bón, rủa anh uống nước cũng bị nghẹn mà chết." Chỉ Thanh hổn hển nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, mắng.
Trong màn mưa, bóng dáng yếu ớt kia, từ từ men theo đường lớn đi xa, sương mù mênh mông mờ mịt như cái l*иg chụp xuống, giống như muốn nuốt chửng cô.
Dù cho sau này có đau khổ, cũng sẽ không chảy xuống một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông là báu vật quý giá.