Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 19

Úc Thừa không trả lời ngay lập tức giống như mấy lần trước.

Hoài Hâm lại ấn vào nút tin nhắn thoại, nhõng nhẽo hỏi: “Sao thế? Kế bên có ai à?”

Vài phút sau, phía bên kia mới hiện ra một dòng tin nhắn: [ Đâu có ]

Lại qua một lúc nữa, trên màn hình này hiện lên yêu cầu gọi thoại.

Trái tim 1đập thình thịch, Hoài Hâm chống cằm, nằm sấp trên giường, ấn nhận.

Cô lại mở máy biến giọng, âm giọng nhẹ nhàng: “Anh đang ở đâu đó?”

“Vừa mới vào tới Chủ nghĩa lãng mạn.” Trong giọng nói của Úc Thừa mang theo tiếng cười, nếu nghe kĩ còn thấy cả chút sự lười biếng, lạnh nhạt: “Đang theo đuổi em.”

Đầu ngón tay Hoài Hâm khựng lại.

Cô di chuyển khung hình VR sang trái phải để xem thử, cười khẽ: “Vậy em đứng ở chỗ bức ‘Saturn đang ăn thịt con trai’ của Goya để chờ anh được không?”

“Ừm.” Anh tung hứng rất nhanh nhạy, giọng điệu có phần trêu chọc: “Cơ mà, ‘Saturn đang ăn thịt con trai’ chẳng lãng mạn tí nào cả.”

Dẫu sao đây cũng là bức vẽ kinh dị nổi tiếng thế giới.

“Đúng đấy, lần đầu tiên em nhìn thấy còn tưởng họ xếp nhầm loại cơ.”

Anh lại khẽ cười một cái, tỏ vẻ tán thành.

Hoài Hâm phát hiện ra người này không quá giống lúc làm việc. Cũng đã biết cái bộ dạng ôn hòa, thoải mái đấy là giả từ lâu, nhưng không ngờ bên trong lại lệch pha tới cỡ này. Tựa như một bản nhạc jazz chậm rãi, cứ ung dung, tự tại để thưởng thức nhân gian.

Người ta thường nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

—— Càng ung dung, tự tại, thì lại càng có sức hấp dẫn trí mạng với cô.

“Cơ mà em thấy cũng hay mà. Bức tranh này ấy.”

“Hay chỗ nào?” Nếu như cô đoán không nhầm, chắc là anh lại hất cằm lên.

“Cái mông trong ‘Saturn đang ăn thịt con trai’ này cũng vểnh phết.” Hoài Hâm nói.

“…”

Úc Thừa bên kia thấp giọng bật cười.

“Nhà văn ai cũng thú vị như vậy à?” Anh hỏi.

“Người khác thì em không biết.” Hoài Hâm liếʍ môi, đáp bằng cái giọng khá tự tin: “Nhưng vị mà anh đang gặp đây đúng thực là một tấm gương của người trong giới luôn đó.”

Nụ cười của anh còn chưa dứt, qua một lúc mới nói: “Anh đến nơi rồi, đi tiết vào à?”

“Dạ.”

Đi qua Chủ nghĩa lãng mạn là sẽ đến Trường phái hiện thực.

Vừa hay đây đều không phải sở thích của bọn, vậy nên vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Người ở Trường phái ấn tượng hiển nhiên đông hơn hẳn, đang tụ tập hết trước bức “Ao hoa súng” của Monet.

Hoài Hâm tùy tiện nhắc tới, nói rằng cô đã từng nhìn thấy bức tranh này ở triển lãm bên Nhật, không ngờ rằng Úc Thừa lại nói anh cũng vậy.

Chỗ nào đó trong trái tim hơi ngưa ngứa, Hoài Hâm híp con mắt, tiếng cười càng bùi tai: “Xem ra, hai ta có duyên thật đấy.”

Phong cách phác họa mô tả ánh sáng trong khoảnh khắc rất được lòng bọn họ, nhưng vì đã quá quen thuộc, nên cũng chẳng có gì quá mới mẻ. Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo, rời ra khỏi khu sảnh này.

Thứ đầu tiên đập vào mắt ở khu sảnh mới chính là bức “Sự dai dẳng của ký ức” của Dali, mặt đồng hồ nằm rũ trên chạc cây, cảnh tượng kỳ quặc.

“Ai.” Con ngươi Hoài Hâm dịch chuyển: “Hai bức vẽ ở đối diện kia hay ho đó chứ.”

Úc Thừa nói: “Vậy ra đó xem thử xem.”

Đây đều là tranh của Dali, thuộc Chủ nghĩa siêu hiện thực của Tây Ban Nha. Một bức là “Illuminated Pleasures”, một bức “Two Harlequins”.

Hoài Hâm vừa liếc mắt một cái đã đưa ra kết luận: “Em thích.”

“Tại sao? Em nhìn trúng rồi à?”

“Không phải.”

“…”

Cô trả lời có vẻ còn rất đương nhiên cơ. Úc Thừa lại bắt đầu cười.

Hoài Hâm cứng họng bổ sung thêm cho mình: “Là vì không nhìn trúng nên mới thích ấy. Chẳng phải con người ta luôn say mê với những thứ mà bản thân khó lòng hiểu còn gì? Bởi vì họ sẽ cảm thấy đấy là một dạng thần bí và lực lượng mang chiều sâu hơn.”

“Với cả, anh không cảm thấy lúc nhìn hai bức tranh này, trong lòng sẽ có âm thanh trào phúng đang rạo rực không? Có lẽ là vì trùng hợp lại phụ họa với chút tâm tính tự cho là mình thanh cao trong lòng của em kia.”

Cách một cái màn hình cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cong cong môi của anh: “Em lúc nào cũng biết lý biết lẽ nhỉ.”

Hoài Hâm đắc chí: “Phải không, phải không?”

Trong đại sảnh người đến người đi, có vô số người dừng lại trước bức tranh rồi lại rời đi, giống như từng đợt thủy triều lên xuống.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Hoài Hâm nằm bò trên giường, giơ bắp chân lên rồi lắc lư, sơ ý đạp trúng cái lục lạc treo trên màn giường, vang lên tiếng giòn tan, nên không nghe rõ anh đang nói gì: “Dạ?”

Úc Thừa lặp lại: “Anh hỏi em bao nhiêu tuổi rồi?”

“24.”

Cô không hề già mồm tí nào, nói cho anh biết một số tuổi ở mức vừa phải. Vừa không thể hiện bản thân đơn thuần, thiếu kinh nghiệm nhưng cũng không thể hiện mình quá thành thục.

“Sáng tác fulltime à?”

“Cũng có thể coi là như vậy ——” Hoài Hâm ngừng lại, chữa lời: “Thỉnh thoảng nếu thấy chán quá, em sẽ đi tìm mấy việc làm thêm để làm.”

“Đi tìm linh cảm giống lần trước à?” Giọng nói của anh trong trẻo.

“À ừm.”

“Bình thường hay làm công việc như thế nào?”

“Anh điều tra hộ khẩu đấy à?” Cô giận dỗi mang ý trêu đùa. Hoài Hâm đón ý rất nhanh, giọng nói mềm mại lại mơ mơ hồ hồ: “Kiểu gì cũng có, nhân viên phục vụ nhà hàng, bán hàng xa xỉ, lễ tân khách sạn, giáo viên,…”

“Còn từng làm giáo viên cơ à? Dạy trẻ con à?”

“… À đúng rồi, dạy cả cấp hai lẫn cấp ba.” Âm cuối của cô hơi thay đổi, lẳng lặng cao giọng: “Sao thế? Trông em không giống à?”

“Ai mà biết được.” Anh cố ý xiên xọ: “Anh nào có biết được em trông như thế nào đâu.”

“Ồ ——”

Hoài Hâm kéo dài giọng: “Anh chỉ cần biết em là một mỹ nữ là được. Là cái kiểu không làm con cái nhà người ta lệch lạc đó.”

Hơi thở đầu bên kia khẽ thay đổi, cũng ngậm ý cười: “Được thôi.”

Lịch sử hội họa 500 năm của phương Tây đã được bọn họ thảo luận trong suốt hai tiếng đồng hồ. Đây là lần đầu tiên Hoài Hâm được trải nghiệm một cuộc trò chuyện qua cuộc điện thoại lại vui vẻ đến cỡ này.

Lúc rời khỏi bảo tàng nghệ thuật, Úc Thừa nói anh sắp sửa phải quay về rồi.

“À, vậy em cũng phải đi ăn tối đây.” Hoài Hâm không nhắc tới chuyện gì khác.

Có lẽ anh đã đi tới bên vệ đường cái, tiếng còi xe ô tô vang lên rõ rệt.

Sau mấy giây đồng hồ im lặng, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Định khi nào mới tới Flipped lần nữa? Cái bình Louis XIII vẫn còn ở đó đấy.”

Anh đang nói tới tên quán rượu mà họ từng gặp.

Hoài Hâm cười: “Còn chưa biết nữa.” Cô ghé sát môi vào mic, nhẹ nhàng thả mồi trong tiếng người rộn ràng: “Chắc để lần sau em đi làm thêm ở đó đi.”