Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 11

Hoài Hâm ngồi trên bàn làm việc, bấm vào khung hội thoại với Úc Thừa.

Không thể tin được tin nhắn cuối cùng ở lịch sử trò chuyện lại là cô hỏi anh có muốn ăn bánh bông lan không, anh uyển chuyển từ chối nói mình tự đi lấy cũng được.

Hoài Hâm cong mắt lại, gõ chữ: [Anh Thừa, nghe nói anh đã đến Bắc Kinh rồi à? Không biết tối nay anh có thời gian đi ăn tối cùng em không? Em có chút vấn đề khúc mắc trong định hướng phát triển công việc muốn xin anh lời khuyên…]

Không dễ để nảy sinh tình cảm trong mối quan hệ cấp trên cấp dưới, có lẽ cách tiện lợi nhất chính là ‘xin lời khuyên’ với đủ loại lý do.

Không lâu sau Úc Thừa đã trả lời lại, chỉ là đáp án không lạc quan cho lắm [Sau năm giờ anh còn có cuộc họp với khách hàng.]

Hoài Hâm: [À vâng (rớt nước mắt)]

Úc Thừa: [Nếu lúc ba rưỡi em có rảnh thì chúng ta xuống quán cà phê ở tầng dưới nói chuyện một chút.]

“…”

Ồ, ngắt câu hay thật. :)

Nói chuyện một lúc à, có còn hơn không.

Hoài Hâm: [Được, vậy gặp lại anh sau (nhe răng)]

Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, Hoài Hâm suy nghĩ vài giây rồi xách túi trang điểm vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.

Hai ba tuần không gặp, khi bước về phía quán cà phê, trong lòng cô vẫn có cảm giác hơi hồi hộp.

Hoài Hâm đến sớm hơn giờ hẹn năm phút, có lẽ là Úc Thừa vẫn chưa tới nên cô đi dạo một vòng tìm chỗ ngồi. Không ngờ giờ này lại đông người hết cả chỗ, may mà đúng lúc có một bàn vừa tính tiền, cô nhanh tay lẹ mắt chiếm được ghế.

Hoài Hâm chụp ảnh gửi cho Úc Thừa: [Anh Thừa, bàn ở góc gần quầy thu ngân nhé.]

Anh không trả lời, trong chốc lát Hoài Hâm không có việc gì làm, bèn mở WeChat lên lướt vòng bạn bè. Cô còn chưa kịp bấm vào hình ảnh đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Giọng nói tao nhã đã lâu rồi cô không được nghe.

Hoài Hâm ngẩng đầu, ánh mắt ngưng đọng trong một tích tắc.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn mặc bộ âu phục đi giày da sải bước đi về phía cô, chiếc áo vest thẳng thớm trên người anh tôn lên vòng eo săn chắc khỏe mạnh.

Mái tóc anh cắt ngắn hơn lúc trước một chút, không tạo kiểu rẽ ngôi sang một bên cầu kỳ nên rất cần nhan sắc gánh. Gương mặt anh tuấn tú với đường nét rõ ràng, cặp kính kia vẫn đặt trên sống mũi cao thẳng như thường lệ, vừa nhã nhặn lại vừa cấm dục.

Thực sự là đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt của anh thôi thì dù đây có là một playboy đi chăng nữa, cô cũng vẫn húp vội!

“Chào anh Thừa.” Hoài Hâm đứng lên, nở nụ cười đặc trưng: “Lâu rồi không gặp.”

Úc Thừa nhìn lại, đáy mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, dạo này em thế nào rồi?”

“Em tốt lắm.”

Hoài Hâm chần chờ không biết có nên hỏi lại anh một câu ‘Còn anh’ không thì đối phương đã lên tiếng: “Em muốn uống cà phê gì?”

“À.” Cô chớp chớp mắt, đáp lời: “Cappuccino đi.”

"Được."

Anh không ngồi xuống mà quay người đi về phía quầy thu ngân.

Hoài Hâm cứ tưởng là anh muốn uống cà phê nên nhân tiện mua cho cô luôn một cốc. Không ngờ một lúc sau, người đàn ông quay lại cũng chỉ cầm một cốc cappuccino.

“Quên không hỏi em uống size nào, anh nghĩ cũng chiều rồi nên mua cốc size vừa thôi, được chứ?”

Hoài Hâm nhanh chóng nhận lấy: "Đương nhiên là được ạ, cảm ơn anh Thừa.”

"Không có gì."

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ăn vận trang trọng, rõ ràng là đã bị u mê chữ ê kéo dài.

Không gian dưới bàn rất chật hẹp, cặp chân dài của anh không có chỗ để, Hoài Hâm hơi cụp mắt một chút là có thể nhìn thấy đôi giày da sơn bóng xinh đẹp. Chiếc quần tây màu đen được cắt may khéo léo ôm từ bắp chân lên trên… Rồi bị cái bàn che khuất mất.

Khụ, đúng là vẻ đẹp quyến rũ nửa ẩn nửa hiện.

Úc Thừa lại không có ý định quan sát cô tỉ mỉ, chỉ cười hỏi: “Nói thử anh nghe xem em đang có khúc mắc vấn đề gì về định hướng công việc nào?”

Hoài Hâm liếʍ môi, hoàn hồn lại.

Cô kể lể một mạch những mối lo mình đã bịa ra từ trước để xin lời khuyên của chuyên gia trong nghề.

Úc Thừa kiên nhẫn lắng nghe cô nói hết, sau đó anh phân tích ngắn gọn nhưng rõ ràng từng ưu nhược điểm của các loại công việc trong lĩnh vực tài chính, cuối cùng kết luận: “Còn tùy sở thích của em là gì nữa, hoặc là tính cách của em phù hợp với công việc gì.”

“Em hiểu rồi.”

Hoài Hâm cái hiểu cái không gật đầu, ‘hỏi ý kiến’ anh: “Vậy thì anh Thừa này, lúc đó anh chọn con đường phát triển sự nghiệp như thế nào? Em nghe nói anh cũng đã thành lập doanh nghiệp khi đang học MBA?"

Lại còn làm chung với mấy cô hot girl mạng nữa.

“À, lần ấy lập nghiệp là một công ty MCN (Multi-Channel Network, mạng đa kênh)."

Úc Thừa liếc nhìn Hoài Hâm, dường như hiểu được cô đang suy nghĩ gì trong đầu. Anh cười như không cười, nói: “Toàn là đực rựa với nhau, phát sóng trực tiếp thể thao điện tử.”

“Ồ, là vậy sao.” Hoài Hâm cũng cười theo, giống như chợt bừng tỉnh.

“Sau đó cũng đạt được chút thành tựu nhưng anh học MBA xong vẫn bán công ty đó đi rồi.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, trên môi luôn treo nụ cười nhẹ: “Bởi vì anh thực sự không thích hệ sinh thái của ngành đó lắm, vẫn nghĩ ngân hàng đầu tư phù hợp với mình hơn.”

Hoài Hâm nghiêng đầu: "Vậy anh có muốn tiếp tục làm ngân hàng đầu tư không?”

Úc Thừa bắt tréo chân, tự nhiên dựa ra sau.

“Ai mà biết trước được chuyện của năm năm, mười năm nữa.” Anh cười bâng quơ: “Đời còn dài lắm.”