Cô biết Diệp An Kỳ mấy ngày nay đi theo bận rộn làm tuỳ tùng, trên đường có ý định nói chuyện một chút để thả lòng thư giãn bầu không khí. Mọi người nói chuyện phiếm một chút về chuyện ngoài lề, rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Là loại khăn trải bàn kiểu Trung Quốc tinh xảo xa xỉ kia, một bàn hai mươi người, tổng cộng có bốn bàn, toàn bộ sảnh đều được bọn họ bao trọn rồi. Theo quá trình mà nói, là ăn bữa ăn chính trước, sau đó thì lên tầng nghe hoà âm.
Hoài Hâm và Trình Vi đợi mấy vị chuyên gia phân tích cùng với quản lý cùng ngồi một chỗ, Diệp An Kỳ bị kéo đến bàn trung tâm của người sáng lập, Úc Thừa cũng ngồi đối diện xuống bên cạnh. Bữa tiệc bắt đầu, ăn uống linh đình, bầu không khí thoải mái và thư thả tràn ngập toàn bộ sảnh.
Đằng sau không biết là từ lúc nào đã bắt đầu mời rượu lẫn nhau, mọi người đi tới đi lui, Hoài Hâm lựa chọn theo sát Diệp An Kỳ, một đường nở nụ cười, cũng không quên lần lượt mời rượu đến sếp của ngân hàng đầu tư mở lời cảm ơn.
Công việc vẫn như cũ, mấy vị chạm cốc với nhau, anh một câu “Thật xin lỗi thái độ trước đó không tốt, xin lỗi nhé”, tôi một câu “Không sao đâu, cảm ơn đã nỗ lực vì hạng mục”. Sau đó mọi người cùng nhau cạn ly, biến chiến tranh trở thành tơ lụa.
Ước chừng hơn tám giờ hơn, Diệp An Kỳ nhỏ giọng kéo cánh tay của Hoài Hâm nói: “Chị có hơi choáng, em đi cùng chị đến nhà vệ sinh một chút.”
“Được.”
Cô ấy là người phụ trách, mời rượu càng là người bị mời nhiều nhất, nâng ly cạn chén lên uống không ít. Hoài Hâm cẩn thận đỡ cô ấy, lo lắng quan tâm nói: “Chị An Kỳ, chị không sao chứ.”
Diệp An Kỳ vuốt vuốt huyệt thái dương, tựa người trên bờ tường của bồn rửa mặt: “Không sao.”
Giọng nói của cô ấy có hơi khàn khàn, âm thanh của Hoài Hâm dịu dàng nói: “Để em quay về lấy một ít thuốc tỉnh rượu.”
“Ừm.” Diệp An Kỳ thấp giọng: “Sao Printer vẫn chưa sửa đổi bản cáo bạch mới.”
Vốn kế hoạch của bọn họ là đến bàn ăn thì tiếp tục kiểm tra bản cáo bạch, kết quả sáu giờ những ý kiến sửa chữa đề giao ra, bên kia còn chưa sửa đổi xong, Diệp An Kỳ có chút gấp gáp, Hoài Hâm trấn an nói: “Nói không chừng rất nhanh sẽ sửa xong rồi, lúc đó em đã xem qua rồi, quan trọng là có ba chỗ cần sửa con số, thật ra cũng không nhiều lắm.”
Diệp An Kỳ: “Cũng chỉ có thể đợi thôi.”
Không ngờ là lần đợi này là một tiếng đồng hồ.
Lúc gần mười giờ, bản cáo bạch mới nhất tiếng Trung Anh được gửi đến hòm thư của đơn vị bên thứ ba.
Hoài Hâm lấy máy tính ra, mở máy tính bảng, lướt thẳng đến mấy nơi trọng điểm cần phải sửa đổi kia, lúc này sắc mặt có hơi thay đổi.
“Hình như là vẫn chưa sửa lại.”
Lúc này Diệp An Kỳ có hơi thanh tỉnh một chút, nhíu mày khiến hai đầu lông mày gần sát lại: “Chị xem nào.”
Sửa đổi bản cáo bạch là một chuyện vừa phức tạp vừa rườm rà, luật sư, thẩm kế và người giới thiệu đánh dấu ý kiến sửa đổi trên bảng điện tử, Printer bên này sẽ thực hiện thao tác. Cần chia một phần văn kiện mấy trăm trang thành rất nhiều phần, phân biệt sửa đổi xong sau đó lại hợp lại.
Bởi vì đều là nhân công thao tác, cho nên cũng có thể có lúc sai sót, hoặc là làm lẫn lộn mấy phiên bản cả trước và cả sau.
Không chỉ là nghiệp vụ bên này của Hoài Hâm xuất hiện vấn đề như vậy, luật sư và bên thẩm ký cũng phát hiện ra mấy chỗ sai lầm giống như vậy. Hơn nữa nghiêm trọng nhất là, tình hình phát hành chung và một vài số liệu cần được giữ bảo mật liên quan đến tổng quan phát hành và quy mô gây quỹ đã cư nhiên được công bố trực tiếp.
Úc Thừa vốn là đã đi theo Chung Huân, Tào Thành Chương và người sáng lập lên trên tầng nghe hoà âm, lúc này gọi điện thoại, trở lại bàn ăn bên này, trao đổi tình huống với Printer.
Biểu cảm của anh lạnh lẽo trong chốc lát, khác hoàn toàn với sự trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn trước đó: “Vốn là mười một giờ chúng ta dự tính giao văn kiện, nhưng đến giờ vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa sửa đúng.”
“Tôi không quan tâm quá trình thao tác của bên các anh phức tạp hơn, cũng không muốn nghe bất kỳ lời giải thích dư thừa nào, chỉ nhìn kết quả.”
Đặt điện thoại di động xuống đối diện với ánh mắt của Hoài Hâm, đôi mắt của Úc Thừa hơi dừng lại, bước chân lưu loát đi qua, hỏi cô: “Kiểm tra những chỗ khác chưa? Trừ những nơi chưa được sửa ra, còn vấn đề nào khác không?”
“Không còn nữa. Chỉ có như vậy thôi.”
“Được.” Úc Thừa gật đầu, nói: “Vất vả rồi.”
Đêm đó Printer cứ sửa đổi đến tận cách mười một giờ còn năm phút nữa vẫn chưa có kết quả, Diệp An Kỳ thở một hơi dài, càng bớt ý chí với bàn thức ăn toàn là đồ ăn thừa kia.
Trong nhóm làm việc, Tào Thành Chương gửi tin nhắn nói màn hoà âm đã kết thúc rồi, bảo bọn họ nhanh chóng lên đi.
Kỳ thực đêm nay không gửi bản cáo bạch cũng không sao, có thể sáng sớm ngày mai chuyển. Nhưng mà nghe nói hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với người sáng lập, anh ấy hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy xí nghiệp của mình được đưa ra thị trường vào ngày này.
Bọn họ đã nỗ lực lâu như vậy, bận trước bận sau những bảy ngày, không biết là đã nhẫn nhịn bao nhiêu giờ đồng hồ, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, ít nhiều cũng sẽ có chút thất vọng.
Hoài Hâm đến gần, vuốt ve bờ vai Diệp An Kỳ: “Ai, không sao đâu, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
Diệp An Kỳ ngước mắt, nhếch môi một cái, muốn nói lại thôi: “Là làm trễ nải em, không phải vừa rồi nói muốn lên trên nghe hoà âm sao, đáng tiếc…”
“Không sao.” Hoài Hâm nhẹ giọng nói: “Những thứ đó không là gì hết.”
Lúc lên tầng, Tào Thành Chương và Chung Huân đã truyền đạt lại tình hình thực tế, cảm xúc của người sáng lập vẫn ổn, đang cầm lấy ly rượu nói đủ loại chuyện với đám quản lý cấp cao.
Đội ngũ ngân hàng đầu tư đang tụ thành một đám, thương lượng đối sách giải quyết.
Qua một lát sau thì người sáng lập đi đến, Tào Thành Chương nói lời xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Ngô, chuyện này không thể làm xong cho anh rồi.”
Qua sự tiếp xúc mấy ngày nay, Hoài Hâm có thể cảm nhận được, Ngô Dịch Hoa là kiểu người rất có sự quyết đoán và mạnh mẽ, sẽ thúc giục đoàn đội đi về phía trước, đồng thời cũng biết đồng cảm với cấp dưới. Lúc này rõ ràng người này đã uống đến có hơi say rồi, nghe được lời này của Tào Thành Chương, cũng chỉ cười khoát khoát tay: “Không sao.”
Chung Huân nói: “Buổi sáng ngày mai sáu giờ chúng ta sẽ đăng lên, tuyệt đối sẽ là công ty lên sàn sớm nhất trong ngày mai.”
“Đúng.” Tào Thành Chương bổ sung nói: “Thật ra không phải tối hôm nay cũng rất tốt, phòng ngừa đối thủ cạnh tranh nửa đêm đăng thông cáo, không tốt với quan hệ xã hội.”
“Được, nghe các cậu hết, các cậu là nhân viên chuyên nghiệp.” Ngô Dịch Hoa vỗ vai anh ta một cái, nhìn mọi người thật lâu, gật đầu ra hiệu: “Vất vả rồi.”
Liên tục nhịn mấy đêm như vậy, hết lần này đến lần khác đưa ra bản cáo bạch, những con số kia cơ hồ đã gần như khắc ghi vào trong đầu của Hoài Hâm.
Diệp An Kỳ bảo cô về sớm rồi ngủ một giấc thật ngon, chuyện sau đó không cần quan tâm nữa.
Lúc bắt xe, Úc Thừa vừa hay đứng ở bên cạnh cô.
“Phải về rồi?”
Đáy mắt anh như đang cười, khuôn mặt có chút mệt mỏi, lơ đãng nói chuyện.
“Vâng.”
“Nhà xa không.”
Hoài Hâm nhướng mắt: “Vẫn ổn, khoảng mười kilomet.”
“Ừm, có hơi muộn rồi. Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đến nhà thì nhớ gửi tin nhắn cho mọi người.”
Hoài Hâm nhìn anh, cười nói: “Được, cảm ơn anh Thừa.”
Yên lặng trong phút chốc.
Xe vẫn chưa đến, Hoài Hâm không để sự trầm mặc này kéo dài quá lâu: “Đúng rồi, anh Thừa, về sau anh vẫn ở Hong Kong sao?”
“Ừm.” Úc Thừa gật đầu: “Nhưng mà cũng hay đi công tác, chỉ là ngẫu nhiên ở bên đó thôi.”
“Vậy,” Hoài Hâm ngước ngần cổ trắng sáng lên, đối diện với ánh mắt của anh, nói một cách chân thành: “Cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày qua đối với em của anh và chị An Kỳ, hy vọng lần tiếp theo anh đến Bắc Kinh, em sẽ có cơ hội mời anh ăn cơm.”
Mi tâm của Úc Thừa khẽ nhúc nhích. Giữa đôi kính mắt phản xạ có hơi lạnh lùng.
Ánh đèn ở phòng diễn tấu của hơi loá mắt, đuôi mắt anh khẽ nhếch lên, đáy mắt là cảm xúc không thể nhìn rõ.
Phút chốc, dịu dàng tiếp lời của cô: “Được, không thành vấn đề.”