Bầu không khí trong phòng họp lúc này được khuấy động một chút, đám người tụ ba tụm bảy tám chuyện về chủ đề tài chính, kéo dài một lúc.
Đề tài ban nãy rơi vào im ắng, Tào Thành Chương hoàn hồn lại nghiêng đầu hỏi: "Nè Alvin, tôi nghe nói trước đó cậu từng khởi nghiệp rồi hả?"
Úc Thừa đáp: "Ừm! Lúc còn học thạc sĩ quản trị kinh doanh có làm một dự án nhỏ cùng với bạn."
Chung Huân ngả người lên ghế, giọng điệu cũng có đôi chút hứng thú: "Là nền tảng livestream gì đó đúng không? Còn có rất nhiều nhân viên là hot girl mạng nữa đúng chứ?"
Hoài Hâm đang gõ chữ bỗng thoáng ngừng lại một chút.
Tào Thành Chương nhanh chóng bắt nhịp, nhưng giọng điệu nghe rõ kiểu đùa giỡn của đàn ông với nhau: "Làm gì có, lần trước không phải người ta đã phủ nhận rồi sao, nói là làm ăn đàng hoàng."
Úc Thừa chỉ cười, không tiếp lời.
Vẻ mặt cũng không nhìn ra được có bất cứ khuynh hướng giới tính gì.
Tào Thành Chương lại hỏi tiếp: "Nè, cậu học thạc sĩ quản trị kinh doanh ở đâu cơ?"
"Harvard."
"Đội nhóm chúng ta đều là những người tài giỏi ghê á." Tào Thành Chương tặc lưỡi cảm thán, thoáng chỉ bừa mà nói: "Anh nhìn coi, thực tập sinh của chúng ta người nào cũng đều là học Bắc Đại."
Hoài Hâm vốn đang vểnh tai lên hóng chuyện lại không ngờ bỗng bị nhắc tới, Úc Thừa cũng ngó mắt nhìn qua.
Diệp An Kỳ đúng dịp đi qua, buột miệng khen tới: "Olivia người ta chính là tác giả đó, tự viết tiểu thuyết trên mạng, còn đã từng xuất bản sách nữa cơ."
"Ái chà, tuổi trẻ tài cao." Chung Huân quét mắt nhìn cô mấy lần, cảm thấy thích thú bèn nói: "Viết sách gì thế? Tên là gì?"
"..."
Bỗng trở thành trung tâm bàn luận nên có hơi bất ngờ.
Về khoản tác giả thì nhất định phải tách ra rạch ròi, Hoài Hâm chớp chớp mắt, cười đáp: "Là một vài... Chuyện tình cảm đô thị."
Nói trắng ra thì chính là tiểu thuyết ngôn tình.
Mấy ông sếp lớn như thể không ngờ được trong đội nhóm lại còn có nhân vật như thế, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Giữa một mảng ngập tràn tiếng cười vang vọng, thậm chí Hoài Hâm còn nhìn thấy một cái nhướn mày khó nhận ra của Úc Thừa.
"Ha." Chung Huân hỏi: "Vậy chắc là kinh nghiệm tình trường phong phú lắm đây?"
Giọng điệu của anh ta không rõ, hàm ý cũng rất chi là vi diệu. Hoài Hâm thầm cười khẩy một cái trong lòng, ngoài mặt thì lại trịnh trọng nói: "Không có, tôi tự tưởng tượng ra thôi."
Câu chuyện bị chặn ngang, Chung Huân không có nói thêm gì nữa, chỉ trò chuyện vài câu rồi lại kéo Tào Thành Chương bàn tới chuyện khác.
Hoài Hâm quyết tâm.
Cô có khả năng quan sát tâm lý thích thú nhiệt tình của người khác, thông thường đều sẽ từ một vài biểu hiện nhỏ xíu trên gương mặt mà đoán ra được tâm lý của đối phương, trực giác mách bảo rằng Úc Thừa có chút suy nghĩ về chủ đề mà người kia vừa mới nói tới.
"Anh Thừa." Hoài Hâm tận dụng mọi thời cơ, thoải mái hỏi tới: "Anh học khoa chính quy ở đâu ạ?"
"Yale."
"Vậy, anh là... Người Hồng Kông ạ?"
"Không phải, nhà anh ở đất liền, một mảng ở Giang Chiết."
Hoài Hâm ồ một tiếng.
Úc Thừa nhìn cô, lúc này mới lấy cặp mắt kính.
Anh đổi sang một tư thế dựa khác ở bên cạnh, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, dịu dàng nói: "Thích viết lách hả?"
"..."
Hoài Hâm sửng sốt, khẽ mỉm cười.
"Vâng." Cô gật đầu, giọng điệu có đôi chút thăm dò hỏi tới: "Anh cũng thích ạ?"
Úc Thừa khẽ di chuyển ánh mắt, đáp: "Hồi còn học Đại học với cấp 3 có từng viết một chút."
"Cũng là tiểu thuyết sao?"
Anh cười cười, từ chối cho ý kiến: "Cứ coi là vậy đi."
"..."
Hoài Hâm vốn cho rằng đáp án của mình đã rất chắc chắn rồi, không ngờ anh lại trả lời kiểu ba phải, ngay cả đề tài cũng không hề tiết lộ.
Úc Thừa không có nhiều thời gian để tám chuyện, rất nhanh sau đó đã bắt đầu làm việc. Hoài Hâm cúi mắt xuống, vừa lật xem văn kiện kêu gọi vốn đầu tư bằng tiếng Anh bản mới nhất vừa mới ra lò, vừa mệt mỏi lười nhác nghịch tóc của mình, trong đầu lại nhớ tới màn đối thoại cách đây không lâu của mấy người kia.
Cơ chế vận hành trên thị trường lúc nào cũng luôn tuân theo quy luật vòng lặp, tài nguyên và chất lượng nhất định sẽ luôn đi cùng nhau, nếu như có xuất hiện kết quả không phù hợp với lẽ thường thì đó nhất định là sai sót của một phân đoạn nào đó.
Cũng như điều kiện của Úc Thừa như này, tuổi ba mươi vẫn còn độc thân, tỉ lệ ước tính nếu không phải là gay thì chính là trap boy.
Hoài Hâm vuốt vuốt ấn đường, miệng khẽ cong lên nở nụ cười, cảm thấy có hơi bất lực.
Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện lựa chọn người phía sau.
Nhưng mà... Trap hả?
Cảm nhận mà anh mang tới cho người khác thật sự rất khó mà nhận định được, nếu như đây là một bài thi có đáp án tiêu chuẩn, hợp lẽ thường tình, không hề có chút thiên vị thì có lẽ là do đạo hạnh của cô không đủ rồi.
Tình huống dường như rất khó giải quyết, nhưng cô lại càng cảm thấy thú vị.
Hoài Hâm uống một ngụm nước, cầm lấy thẻ bộ phận và điện thoại định đi nhà vệ sinh, cô không che máy tính lại nên màn hình vẫn đang trong trạng thái phát sáng.
Có đồng nghiệp luật sư đi ngang qua, liếc mắt nhìn thấy cái Laptop màu tím được bày biện hơi bị nghiêng về phía bên phải.
Chỗ ngồi không có ai cả, màn hình hiện lên hình nền, trong hình là cô gái mặc cái váy hai dây màu trắng tinh, đường vòng cung chỗ bả vai vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài được búi vểnh lên trên đầu đang mỉm cười xinh đẹp nhìn vào màn hình.
Chiều hôm đó Hoài Hâm bận bịu đến hai giờ, lúc ra ngoài đổ cà phê thì đúng lúc gặp được Diệp An Kỳ.
Người kia xoa xoa huyệt thái dương, chau mày lại, không nhịn được mà nói thầm: "Haiz, tối nay chắc phải làm khá là muộn đây."
Hoài Hâm thoáng ngừng lại hỏi: "Sao thế?"
"Chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm bên này có vấn đề." Diệp An Kỳ thở dài, không nói rõ ra: "Em coi em xong việc rồi thì về trước đi."
Hoài Hâm mấp máy môi, hỏi: "Em có thể giúp được gì không?"
Đây là việc mà luật sư bên kia phụ trách, cô biết là không có việc mình có thể giúp nhưng vẫn theo lẽ mà hỏi tới.
Rõ ràng Diệp An Kỳ cũng bất lực không thể tìm ra công việc nào trong đống công việc phức tạp của mình thích hợp để đưa cho cô làm, chỉ phất phất tay rồi nói: "Không có gì đâu, em đi đi."
"Ừm, chị An Kỳ cũng cố gắng nghỉ ngơi sớm chút nhé." Hoài Hâm đáp lại, ngoan ngoãn rời khỏi hiện trường.
Cô gọi xe trước, sau đó quay trở lại chỗ làm cố gắng thu dọn đồ đạc một cách nhẹ nhàng nhất.
Sau khi thu dọn xong xuôi thì xe cũng tới. Hoài Hâm đứng lên, thuận đà nhìn qua phía bên phải.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã chạm phải ánh mắt lơ đễnh của người đàn ông ngó qua.
"Phải đi rồi hả?" Anh cười nhẹ, hiếm hoi mở miệng trước.
"Dạ." Hoài Hâm gật đầu, cũng nở nụ cười rồi giơ app gọi xe lên nói: "Tài xế tới rồi."
"Vậy được, đi đường cẩn thận."
"Vâng." Hoài Hâm hạ thấp giọng, lúc đi ngang qua anh có hơi tiến sát vào một chút, mái tóc dài buông xõa: "Cực cho anh Thừa rồi, ngày mai gặp."
Sau khi lên xe, cô cầm lấy đuôi tóc của mình ngửi một cái.
Ừm, buổi chiều có xịt thêm mấy cái, mùi hương vẫn còn.