Diệp An Kỳ cũng chỉ họp sơ qua rồi lại nhanh chóng lên lầu.
Trở về cùng với cô ấy còn có hai vị giám đốc điều hành cao cấp của MGS là Chung Huân và Tào Thành Chương, một người Bắc Kinh một người Hồng Kông, gần như được coi là lãnh đạo cấp cao nhất bên này.
Dự án bên này cũng không cần bọn họ phải túc trực ngày đêm, nhưng cũng do nghĩa vụ phải giám sát và chỉ đạo nên mỗi ngày vẫn phải nán lại Printer mấy tiếng đồng hồ.
Ở Hồng Kông, vị giám đốc điều hành cao cấp này xem như là cấp trên trực tiếp của Úc Thừa, thái độ lúc cả hai chào hỏi nhau cũng khá là thân thiện.
Chỗ ngồi hơi chật, Diệp An Kỳ chủ động nhích chỗ ngồi của mình qua bên chỗ đối diện, Úc Thừa cũng lập tức đứng lên kéo cái ghế trống phía sau qua tới.
Hoài Hâm biết dĩ nhiên mình không thể nào ngồi giữa hai người lãnh đạo được, lúc này không nhích bên trái thì dịch qua bên phải, cô nhanh chóng sắp xếp lại những tờ tài liệu mà Diệp An Kỳ dùng dư ở bên cạnh mình kia, cong môi nhìn về phía Úc Thừa: "Anh Thừa."
Úc Thừa thoáng ngó tầm mắt nhìn qua.
Ánh mắt với chút lạnh nhạt như tuyết đầu mùa trong vắt thoáng dừng lại trên người cô một lúc, sau đó xách túi tới gần.
Mùi cỏ hương bài cùng mùi gỗ tuyết tùng phảng phất kéo tới, Hoài Hâm ngửi ra được đây là mùi Byredo, một kiểu mùi gió Bắc Âu giản dị mang đậm nét cấm dục sạch sẽ thoáng kéo ngang qua chóp mũi của cô.
Hoài Hâm liếʍ môi.
Bỗng cảm thấy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trong thời gian làm việc phải giữ vững tác phong chuyên nghiệp, cô cũng đã dần quen với trạng thái mình với người kia tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế rồi.
Có lẽ sắp tới ngày báo cáo nên công ty rất chú trọng, sau bữa cơm chiều cũng đã thấy người sáng lập có mặt ngồi ở vị trí chủ đạo nghe mọi người báo cáo tiến độ.
Bộ phận nghiệp vụ thuật lại những chỗ quan trọng nhất mà công ty đã triển khai, Tào Thành Chương thân là giám đốc điều hành cao cấp khu vực Bắc Kinh đề nghị, đọc rõ từng chữ cho tất cả mọi người đều có thể chú ý được, anh ta đảo mắt một vòng rồi chỉ rõ: "Hoài Hâm, cô tới đọc đi."
Hoài Hâm đáp vâng, hắng giọng một cái rồi bắt đầu nói.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Bắc Kinh, lại ở Thâm Quyến một quãng thời gian, hai người có tổng hợp sơ qua một lượt cũng không nghe được nơi này có gì đặc sắc lắm, nhưng vì giọng nói rất mềm mại nên đã từng bị người khác hiểu lầm là người miền Nam.
Cô lại không ngờ lúc Úc Thừa nói chuyện lại có giọng nói trầm ấm, điềm đạm như vậy, lúc này mới nhận ra mình còn không biết quê quán của người kia.
Người sáng lập công ty nghe qua phần trình bày của bộ phận nghiệp vụ, nói rõ ra thêm một vài kiến nghị, cái nào công bố và cái nào không công bố, thông tin hiện đang cung cấp có bị rườm rà dư thừa hay không. Theo các bộ phận tính toán, suy ra được tỉ lệ lợi và hại rất rõ ràng, tăng trưởng cắt giảm được thay đổi rất nhiều.
Doanh nghiệp tiêu thụ này có hình thức thương mại thật rất đáng ngước xem, chuyện làm ăn rất lớn đứng hàng đầu trong ngành nghề được kể đến. Là chuyện mà thị trường chứng khoán Hồng Kông thích nghe nhất, tư duy của người sáng lập rõ ràng, từ trong lời nói có thể nghe được sự quyết đoán vô đối, Hoài Hâm một bên ghi chép, một bên lại vô cùng ngưỡng mộ và kính cẩn từ tận đáy lòng.
Cuộc họp báo cáo diễn ra trong phòng một đoạn, ba bộ phận tiếp tục tranh cãi gay gắt. Chung Huân, Tào Thành Chương và CEO của công ty ra ngoài một mạch, bọn họ ngồi dựa trên chiếc ghế sofa mềm mại bên ngoài phòng, mở nắp chai rượu vang đỏ vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Khoảng chừng mười một giờ, hai người kia lại quay trở về, rõ ràng là dắt thêm người đi rồi.
Lúc này Hoài Hâm mới để ý vừa nãy Úc Thừa cũng đi ra, anh là người phụ trách dự án, có nói chuyện vài câu cũng là lẽ thường tình. Thế không biết như nào mà trên người lại không có mùi khói thuốc, vẫn là một mùi Byredo mát lạnh và sạch sẽ.
Hẳn là do tâm trạng cũng đang tốt, Tào Thành Chương ngồi xuống ghế lần nữa, nói chuyện cùng với Chung Huân, chuyện nhà chuyện cửa, câu được câu mất.
Hoài Hâm cảm thấy có hơi mệt, cũng muốn nghỉ ngơi một chút, trong lúc nghỉ đó cũng lén nghe được đại khái.
Hóa ra lãnh đạo cũng có liên quan tới những nỗi lo lắng về chuyện dạy dỗ con cái, lên chức rồi mua nhà các kiểu. Mà cũng đúng, đều là con người bình thường cả mà, sống trên đời thì ai mà không có những chuyện sầu lo gì đó đâu.
Qua hồi lâu sau, Chung Huân bỗng đi vòng tới hỏi Úc Thừa: "Alvin, cậu sinh năm mấy?"
"Năm 91."
"Nhìn không giống lắm nha, trông nhỏ cực kỳ." Tào Thành Chương khựng lại rồi hỏi tiếp: "Thế hiện giờ cậu đã có bạn gái chưa?"
Hoài Hâm nắm bút trong tay bỗng dừng lại, sau đó nghe tiếng người kia trả lời: "Không có."
Cuối cùng thì sự mong chờ luôn vững chắc trong lòng lại giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ ùm một tiếng.
Mặt nước còn chưa dấy lên đôi nét thảnh thơi thì một giây sau, trái tim lại nhấc lên khi nghe thấy Tào Thành Chương cười hỏi: "Thế sao không chịu tìm đi?"
Lần này, bầu không khí yên tĩnh đôi chút, không có ai trả lời.
Hoài Hâm theo bản năng ngó mắt lên, nhìn thấy Úc Thừa chỉ đang cười.
Nụ cười kia dịu dàng tự nhiên, lại có hơi lơ đễnh không mấy tập trung, không phải kiểu lúng túng không kịp chuẩn bị khi có người ngoài hỏi dò về chuyện riêng tư của mình. Anh khẽ mỉm cười, dường như đang muốn mở miệng nói.
"Nè, mọi người nhanh tới coi tin mới này nè, thú vị cực luôn!" Có đồng nghiệp bỗng cất giọng nói: "Mặt ngoài của tài liệu công ty mà Tân Uyển tung ra thị trường lại viết tên của Thuận Sách thay vì tên của mình nè, ha ha ha!"
Cả đám đều bị thu hút sự chú ý.
Tân Uyển và Thuận Sách đều là hai doanh nghiệp Internet, phát hành trên thị trường và thuê cùng một văn phòng luật. Đúng dịp phần đó là do luật sư biên soạn ra, những chữ nghĩa mang tính học thuật kia đều giống hệt với nhau, có thể vì để bớt chuyện và thuận tiện kế hoạch hơn nên đã copy rồi paste lại mà quên đổi tên.
Bản thân mình đưa ra thông báo nhưng lại viết tên của bên khác, đây nhất định là một thảm án rồi.
Hòn đá lần này làm dấy lên làn sóng lớn.
Mọi người trải qua một tuần làm việc với cường độ cao, vốn dĩ đã cạn kiệt tinh thần rồi, nhưng bỗng lại có dưa to của người trong ngành nên hiển nhiên ai cũng đều rất hăng say châm chọc.
"Lên hotsearch luôn, thoắt cái mà đã nằm trong top 10 rồi kìa chậc chậc."
"Có phải là Thuận Sách mua không nhỉ ha ha."
"Văn phòng luật nhà ai đó, nên đuổi cái người phụ trách này đi, chuyện quan trọng như thế mà có thể nhầm lẫn, không sợ bị khách hàng phốt chết sao?"
"Tân Uyển giờ mất mặt tới mức muốn đội quần luôn rồi nhỉ ha ha ha..."
Tào Thành Chương cũng bắt chéo chân, nửa đùa nửa giục: "Chúng ta cũng không thể giống như bọn họ được, bị dính phải chuyện ngu ngốc như thế. Mọi người phải làm tốt công việc của mình cho tôi nhá, có biết chưa?"
"Biết rồi sếp!"