Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 31

Ký túc xá tắt đèn, Trì Noãn trằn trọc nghĩ về câu trả lời "Không có gì" của Cố Ninh Tư.

Quan hệ giữa hai người là như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới cảm thụ sâu sắc nhất. Một câu nói ngắn gọn hay một nét mặt vi diệu, đều có thể nhìn ra biến hóa.

Cảm giác xa lạ này cứ kéo dài, từ lúc gặp Cố Ninh Tư ở ngoài bếp vào buổi sáng, khi nàng nói ra một chữ "Không" kia, Trì Noãn liền mơ hồ cảm nhận được.

Nhưng là vì sao?

Trì Noãn ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, lẽ nào Cố Ninh Tư thật sự đã nghe thấy mình và Tiết Mân nói chuyện? Cậu ấy biết được xu hướng tính dục của mình, nên mới cố tình xa lánh mình?

Trong tiềm thức, cô cảm thấy bất luận là Cố Ninh Tư có nghe thấy hay không thì cũng sẽ không có thái độ như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, cả người Trì Noãn nhất thời toát đầy mồ hôi lạnh.

Không... Sẽ không đâu. Cô tự an ủi mình, sau khi kết thúc trận bài, cô tình cờ gặp Cố Ninh Tư ở trong bếp, lúc đó nàng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

Vậy vấn đề là ở đâu?

...

Lớp bổ túc hè dành cho học sinh cuối cấp đã bắt đầu, giáo viên bộ môn khởi đầu bằng việc phân tích đề thi cuối kỳ, sau khi giảng hết đề thi, các giáo viên mới dạy chương trình mới cho học sinh cuối cấp.

Hôm nay, Từ Đan nhìn bài tập toán trên lớp mà thở dài: "Hâm mộ A Mân quá đi, không cần phải bổ túc, nói đi là đi, xuất ngoại lưu diễn!"

Dự kiến điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến lưu diễn của ban nhạc Tiết Mân là ở Áo, hai ngày trước đã xuất phát.

Trì Noãn nhẹ giọng nhắc nhở nàng: "Cậu làm bài nhanh đi, lão sư muốn thu bài sau khi tan học."

Từ Đan nửa viết nửa copy, sau một tiết, nàng đến chỗ Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh trò chuyện, Chu Đạt Mậu ghét bỏ các nàng líu ra líu ríu làm phiền đến cậu chơi game, liền cầm nắp bút chọc vào lưng Đỗ Mẫn: "Bộ các cậu không thấy bạn cùng bàn của mình đang ngủ à?"

Từ Đan le lưỡi một cái.

Trì Noãn đúng lúc đến tổ này thu bài tập ngữ văn.

Cố Ninh Tư đã ngủ trên bàn được một tiết. Trước đây lão Mạc cũng từng phạt đứng nàng vì tội ngủ trong giờ học, nhưng từ sau chuyện của Tào Phẩm Huy, các giáo viên đã đạt thành sự thống nhất cao, đều dùng thái độ buông xuôi cam chịu đối với nàng.

Trì Noãn nhìn bài tập ngữ văn của Cố Ninh Tư trên bàn, cô mở ra nhìn, nửa chữ cũng không viết.

Sau khi ra khỏi tổ ngữ văn, lúc Trì Noãn quay về phòng học thì tình cờ gặp đại biểu tiếng Anh của lớp đang ôm bài tập bước tới, Trì Noãn hỏi nàng: "Trần Tư, Cố Ninh Tư có nộp bài tập không?"

Trần Tư kinh ngạc nói: "Cậu ấy còn làm bài tập à...? Không có, cả học kỳ mình chưa thu được bài tập nào từ cậu ấy, chỉ có bài tập ngữ văn của cậu là cậu ấy thường xuyên làm thôi. Cậu muốn nói gì sao?"

"..." Trì Noãn lắc đầu, "Không có gì, cậu đi nhanh đi, sắp vào tiết rồi."

...

Hai tiết cuối buổi chiều đều là tiết tự học. Trì Noãn đến chỗ Hà Lệ Văn để nhận bài ôn tập ngữ văn, sau khi sắp xếp số lượng đại khái rồi mới chuyền từ đầu đến cuối.

Khi đến chỗ Triệu Tinh Tinh, nàng phản ứng nói: "Lớp trưởng, nhóm của chúng ta yếu quá! Cố Ninh Tư và Chu Đạt Mậu đều không có."

Trì Noãn chia bài ôn tập thành ba phần bằng nhau, trước tiên đưa cho Triệu Tinh Tinh, sau đó là Cố Ninh Tư và Chu Đạt Mậu.

Cố Ninh Tư đang xem tạp chí, Trì Noãn đưa bài ôn tập tới, nàng nhận lấy, tiện tay nhét vào ngăn bàn. Suốt quá trình đều không ngẩng đầu lên.

Trì Noãn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cố Ninh Tư."

Lúc này Cố Ninh Tư mới dời sự chú ý khỏi tạp chí, từ từ đưa mắt nhìn lên, nhìn vào khuôn mặt của Trì Noãn.

Trì Noãn hỏi nàng: "Cậu đã sửa xong bài thi cuối kỳ chưa?"

Chu Đạt Mậu có lẽ là rảnh rỗi sinh nông nổi, lười biếng tiếp lời: "Sửa cái gì mà sửa chứ, làm gì có thời gian, tụi mình đều bận cả."

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư im lặng chờ đợi.

Trì Noãn: "Mình có thể xem bài thi của cậu một chút không?"

Cố Ninh Tư liếc mắt nhìn bài thi ở cạnh bàn, mở miệng nói: "Tùy ý đi."

Lông mi Trì Noãn khẽ run, cô vươn tay lấy bài thi của Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư đóng tạp chí lại, nàng đứng dậy khỏi ghế, gọi Chu Đạt Mậu đang ngồi khoanh chân chơi game.

Chu Đạt Mậu hiểu ý, nhích lên phía trước để Cố Ninh Tư dễ dàng đi ra.

Trì Noãn: "Cậu đi đâu vậy..."

Chu Đạt Mậu nói: "Còn có thể đi đâu, trốn tiết chứ gì nữa."

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư thấy Trì Noãn ngập ngừng, liền hỏi cô: "Còn có việc?"

Trì Noãn do dự một lát rồi nói: "Cậu... Mấy ngày nay đều không làm bài tập, đi học không ngủ thì lại chơi game..."

Chu Đạt Mậu nghe xong thì bật cười: "Mình nói này lớp trưởng, mắt cậu ở sau gáy à? Sao còn biết rõ bạn cùng bàn của mình học hành ra sao hơn cả mình vậy?"

Trì Noãn: "..."

Cậu nói to đến nỗi các bạn học ngồi gần đó đều nghe thấy, một trận cười vang lên, Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh đều xoay người lại tham gia, Đỗ Mẫn nói: "Thế nào!? Lớp trưởng quan tâm bạn học thì sao chứ? Thấy người ta thân thiết cậu ghen tị à?"

Triệu Tinh Tinh: "Chu Đạt Mậu, không phải tụi mình nói chứ, cậu đây là điển hình của việc ăn nho không được thì nói nho chua, chậc chậc chậc."

Trì Noãn nắm lấy bài thi, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều đang kêu lên xấu hổ.

Ánh mắt Cố Ninh Tư thả lỏng, đang định lên tiếng thì ủy viên học tập đã bước tới kéo Trì Noãn: "Đi thôi lớp trưởng, mình có đề này cần thỉnh giáo cậu."

Cậu kéo Trì Noãn đến chỗ ngồi, dọc đường cứ lầm bầm: "Cậu quản Cố Ninh Tư làm gì chứ, mấy tuyển thủ nhân dân tệ như cậu ấy, dù có học không tốt đến đâu thì vẫn có nhiều lối thoát, sau này nhất định cuộc sống sẽ còn tốt hơn cậu và mình, tuyệt đối không kém đâu..."

Phía sau hai người vang lên tiếng cười khúc khích ám muội: "Mình biết ngay tên đó đối với lớp trưởng của chúng ta..."

Giọng nói của Chu Đạt Mậu bị những tiếng động khác át đi, Trì Noãn liền không nghe thấy nữa.

Sau khi ủy viên học tập hỏi bài xong, Trì Noãn dành thời gian xem qua một lượt bài thi của Cố Ninh Tư, phát hiện Cố Ninh Tư làm đúng gần như tất cả các dạng câu hỏi có trong tài liệu ôn tập mà cô đã đưa cho nàng.

Trì Noãn quay lại nhìn chỗ ngồi của Cố Ninh Tư, trống không, quả nhiên nàng đã trốn tiết rồi.

...

Buổi tối tại ký túc xá, Đỗ Mẫn và Từ Đan say mê theo đuổi tiểu thuyết, lúc này mỗi người đều có nửa quả dưa hấu, vừa ăn vừa thảo luận về chương mới của bá đạo tổng tài.

"Trời ạ! Mắt của nam chính để trên đỉnh đầu à, nữ chính yêu hắn như vậy mà hắn còn nghi ngờ cô ấy, suốt ngày nghi thần nghi quỷ ghen bậy ghen bạ, thường xuyên lạnh nhạt với nữ chính, tức chết mình mà! Có nhiều người thích nữ chính như vậy, một ngày nào đó nữ chính nổi giận chạy mất, mình xem hắn khóc ở đâu đây!!"

"Đúng vậy, nói chung trong tình cảm phải có chút trắc trở thì mới có thể sâu đậm được. Cậu chờ xem, theo cá tính của tác giả, khi hai người đến với nhau thì sẽ lại có một làn sóng khó tả nào đó, cậu hiểu ý mình chứ? Ha ha ha ha ha..." Đỗ Mẫn cười ha hả.

Từ Đan: "Haiz, mình sợ người yêu cũ của nam chính sẽ lại nhân cơ hội này mà gây chuyện nữa quá! Chẳng phải đã có dấu hiệu rồi sao, buổi tối còn gọi điện cho nam chính, lúc thì không nỡ lúc thì muốn gặp hắn, thật là hèn hạ!"

Đỗ Mẫn dày dặn kinh nghiệm xua tay: "Thì cứ mãi vậy thôi, tiểu thuyết tổng tài đều là như vậy cả, cậu yên tâm đi."

Trì Noãn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư, soạn rồi lại xóa, xóa rồi lại soạn, hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn quyết định nhấn gửi đi.

"Cố Ninh Tư, cậu có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút có được không?"

Sau khi gửi đi, cô chờ hơn mười phút mà điện thoại vẫn yên lặng.

Trì Noãn mệt mỏi gục xuống bàn, dùng tay chạm vào búp bê nhỏ tráng men.

Triệu Tinh Tinh tắm xong, nàng từ phòng tắm đi ra, thấy Đỗ Mẫn và Từ Đan đang hào hứng thảo luận cốt truyện, liền giục Trì Noãn: "Noãn Noãn, cậu tắm trước đi, nếu không lát nữa các cậu ấy lại giành với cậu đấy."

"... Được." Trì Noãn liếc nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, liền cầm đồ ngủ đi tắm.

Tắm rửa gội đầu cùng sấy tóc, hơn nửa tiếng đã trôi qua. Trì Noãn trở về bàn học, theo thói quen nhìn điện thoại lại lần nữa trước khi làm bài tập.

Thói quen này được hình thành vào giữa tháng 5, sau khi Cố Ninh Tư trở lại phía Bắc. Trong thời gian đó các cô thường xuyên liên lạc với nhau, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào từ Cố Ninh Tư.

"Xuống đây."

Trên màn hình hiện thị một tin nhắn chưa đọc từ Cố Ninh Tư.

Trì Noãn đứng dậy kêu lên.

Từ Đan bị cô làm giật mình: "... Cậu làm gì thế?"

Trì Noãn nhìn kỹ hơn, tin nhắn gửi tới từ nửa tiếng trước.

Cô lập tức đi tới cửa sổ và cửa sổ ra, kiễng chân nhìn xuống lầu. Đã lâu như vậy rồi, Cố Ninh Tư còn ở đây?

Bên ngoài vừa nóng vừa ngột ngạt, đã gần 7 giờ mà bầu trời vẫn xám xịt. Cố Ninh Tư chống chân dài ngồi ở một bên bồn hoa. Nàng mặc áo đen quần đen, tóc mái được vén ngược ra sau, làn da lộ ra trắng nõn như sứ, trông vừa đẹp lại vừa ngầu.

Những nữ sinh lớp khác đi ngang qua đều xì xào bàn luận về nàng.

Trì Noãn thay váy ngủ rồi chạy một mạch xuống lầu.

Cô dừng lại trước mặt Cố Ninh Tư, thở hổn hển nói: "Xin lỗi, Cố Ninh Tư, xin lỗi, mình đi tắm, vừa mới thấy tin nhắn của cậu."

Trên trán Cố Ninh Tư có một tầng mồ hôi mỏng, Trì Noãn thấy vậy, lại hỏi một câu thừa thãi: "Cậu có nóng không?"

Cố Ninh Tư ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Đâu chỉ nóng, còn có muỗi nữa."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn cắn cắn môi: "Xin lỗi..."

Cố Ninh Tư đứng dậy.

"Mình không cố ý để cậu đợi lâu như vậy..." Trì Noãn lùi lại một bước bởi áp lực chiều cao, thấp giọng nói tiếp, "Cũng không nghĩ là cậu sẽ đến đây..."

Cố Ninh Tư khẽ "chậc" một tiếng, cắt ngang Trì Noãn đang không ngừng xin lỗi, nàng vào thẳng vấn đề: "Cậu muốn nói gì với tôi?"

"Cố lão đại! Lên đây ngồi chút đi?" Từ Đan thò đầu khỏi cửa sổ lầu bốn, gọi vọng xuống, "Noãn Noãn cậu thật là, lão đại đến mà cũng không nói cho tụi mình biết!?"

Hai cái đầu còn lại cũng rục rịch thò ra ngoài cửa sổ, ba người bạn cùng phòng chen chúc thành một hàng, sáu con mắt

đồng loạt rơi xuống người Trì Noãn và Cố Ninh Tư.

Trì Noãn ngẩng đầu lên: "..."

Cố Ninh Tư không để ý tới ba người ở trên lầu, chỉ nói với Trì Noãn: "Tìm một chỗ ngồi trước đi."

Nói rồi liền đi ra ngoài trường.

Từ Đan ở trên lầu: "???"

Đỗ Mẫn: "Chắc là vì chuyện ở trong lớp lần trước rồi, Noãn Noãn luôn rất quan tâm việc học của Cố lão đại, nếu không cuối kỳ cậu ấy đã chẳng chuẩn bị nhiều tài liệu ôn tập như vậy––– Một xấp kiến thức dày như thế, phải tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực để phân loại."

Từ Đan: "Thật tốt quá, Noãn Noãn của mình nên được trao giải lớp trưởng trách nhiệm."

Ba cô gái cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, đánh đến loạn tùng phèo.

...

Cố Ninh Tư mở cửa tiệm đồ ngọt, gọi một cốc trà sữa cho Trì Noãn dựa trên sở thích của cô, cuối cùng bổ sung với nhân viên: "Uống ấm, cảm ơn."

Mặt Trì Noãn nóng bừng. Kinh nguyệt của cô không ổn định, hầu như tháng nào cũng bị trễ, bản thân cô còn chưa tìm được quy luật, Cố Ninh Tư làm sao có thể đoán chuẩn xác như vậy, biết hôm nay cô không thể uống đồ lạnh?

Hai người ngồi xuống bên cửa sổ, phục vụ mang đồ uống lên, Trì Noãn nhấp vài ngụm trà sữa, ngập ngừng nói: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư nhìn cô.

Trì Noãn khuấy ống hút trong cốc, cúi đầu thú nhận: "Thực ra trước đó, mình không phải muốn nói tới việc học của cậu..."

"Ồ." Cố Ninh Tư hỏi, "Vậy cậu muốn nói gì?"

"Chỉ là... Gần đây, mình thấy cậu... Khác trước lắm." Trì Noãn vừa nói vừa cắn ống hút, nhấp từng ngụm để sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi tiếp tục, "Mình, mình không biết tại sao, nhưng cậu có vẻ không muốn nói chuyện với mình... Có thể cho mình biết lý do được không?"

Ở chung gần nửa năm, Trì Noãn tin Cố Ninh Tư sẽ không vô duyên vô cớ mà xa lánh mình. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, lần này có cơ hội nói ra là tốt rồi.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Trì Noãn sóng sánh nước, một giây, hai giây... Cố Ninh Tư quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Đèn đường bên ngoài đều được bật sáng, xe cộ qua lại trên đường như mắc cửi, cổng trường Nhất trung ngủ đông giữa đêm hè.

...

Cố Ninh Tư quay đầu nhìn lại.

"Ngày đó, tôi nghe được lời Tiết Mân nói."