Ngày hôm sau, Từ Đan dậy thật sớm, chặn cửa ký túc xá của học muội, đưa cho nàng bức thư tình gấp thành hình trái tim và nhờ nàng chuyển hộ.
Từ Đan sốt sắng cả ngày, Trì Noãn làm đối tác viết thư cũng bị tâm tình của nàng ảnh hưởng, căng thẳng suốt một ngày.
Thế là đến buổi chiều, trước tiết tự học cuối cùng, có một cô gái mặt tròn búi tóc đến tìm Từ Đan. Từ Đan bỏ lại một câu "Học muội của mình tới rồi", liền hấp tấp chạy ra khỏi lớp gặp người ta.
Triệu Tinh Tinh và Đỗ Mẫn thấy thế, đều tập hợp lại bàn học của Trì Noãn chờ tin tức.
Học muội búi tóc đưa cho Từ Đan thứ gì đó, sau khi nói mấy câu thì vỗ vỗ vai nàng rồi rời đi.
Ba cô gái trong lớp nhìn nhau.
Từ Đan đứng ngoài lớp học, cầm bức thư tình hình trái tim bị học muội trả về, mấy phút sau liền òa khóc.
Cả lớp: "..."
Từ Đan khóc lóc trở về chỗ ngồi, Đỗ Mẫn tuy tối qua cố tình tranh cãi với nàng, nhưng khi thấy nàng tỏ tình thất bại, đường tình trắc trở, nào còn nhẫn tâm mỉa mai, liền an ủi nàng: "Không sao đâu Từ Đan à, cậu còn có tụi mình mà, tối nay mình mời cậu đi ăn."
Từ Đan khóc càng lớn hơn.
...
Sau khi tan học, Đỗ Mẫn quả nhiên nói được làm được, chuẩn bị đưa Từ Đan ra ngoài ăn, trước khi đi còn bắt chuyện với Cố Ninh Tư: "Đi thôi, tụi mình thuận tiện giúp cậu tẩy sạch bụi trần?"
Cố Ninh Tư định nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, hỏi: "Còn có ai?"
Đỗ Mẫn dựng thẳng bốn ngón tay lên: "Bốn tiểu tiên nữ của lớp ta, đủ thành ý chưa?"
Cố Ninh Tư bật cười.
Chu Đạt Mậu mặt dày chạy tới: "Chị Mẫn Mẫn, còn mình thì sao? Còn mình thì sao?"
Đỗ Mẫn: "Aa, vậy cậu có muốn đi không."
Chu Đạt Mậu ôm quyền: "Ngày mai gặp lại."
...
Năm người tìm một quán ăn nhỏ ngoài trường học, Từ Đan mặt đầy tuyệt vọng, hai mắt đỏ hoe nằm trên ghế, thi thoảng lại khóc thút thít.
Bàn bên cạnh có một đôi bạn trẻ, ngọt ngào đến mức thiếu điều đút cho nhau ăn. Từ Đan bị tình cảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lòng đau như cắt, hung hăng từ trong túi lấy ra bức thư tình bị học đệ trả lại: "Các cậu có biết cậu ta từ chối mình vì lý do gì không? Cậu ta nói cậu ta muốn học, tập...! Ô ô ô, mình hận học tập!"
Nàng nước mắt lưng tròng nhéo tay Trì Noãn: "Tối qua mình còn không tin học bá sẽ bị trì độn cảm xúc, giờ thì mình tin rồi, hóa ra học bá quả thực chỉ yêu học tập, không hiểu lòng người, ô ô ô ô ô..."
Đỗ Mẫn suýt cười ra tiếng, liền bị ánh mắt của Triệu Tinh Tinh ngăn lại.
Trì Noãn: "... Được rồi Từ Đan à, đừng khóc..."
"Mình cũng đâu dễ dàng gì? Đây là lần đầu tiên mình viết thư tình cho một người, mình viết cả ngày, nửa đêm còn để cậu sửa giúp, chúng ta dễ dàng sao!! Học muội lại nói cậu ta thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn xem, cậu biết không, cậu ta thậm chí còn không thèm đọc nó!!"
Ngồi đối diện bàn dài, Cố Ninh Tư khóe môi cong lên.
Trì Noãn yếu ớt nói: "Từ Đan..."
Từ Đan cắn răng, xé nát thư tình ném vào thùng rác, làm xong lại cảm thấy đau xót: "Các cậu khuyên nhủ mình đi, bây giờ tim mình đau quá."
Triệu Tinh Tinh cảm thông nhìn nàng, nói: "Từ Đan, tụi mình đều rất hiểu tâm tình của cậu, nhưng cậu đừng cảm thấy quá khó chấp nhận có được không? Cậu xem cậu mới gặp cậu ta có một lần, cho dù là thích thì cũng có hạn, cậu thấy đúng không nào?"
Từ Đan nhìn chằm chằm Triệu Tinh Tinh, dứt khoát phản bác: "Không đúng! Lúc cậu ta giảng bài cho mình, mình mặt đỏ tim đập, hô hấp thiếu dưỡng khí, đã vậy còn liên tục nhìn chằm chằm vào cậu ta, càng nhìn càng rung động, nhìn kiểu gì cũng không đủ, nhưng khi cậu ta nhìn lại mình, mình liền không có dũng khí đối mặt với cậu ta, rụt rè như thế thật không giống mình... Những điều này chẳng phải đã chứng minh mình thích cậu ta nhiều cỡ nào sao?"
Triệu Tinh Tinh: "..."
Ánh mắt của Trì Noãn và Cố Ninh Tư giao nhau giữa không trung, chỉ dừng lại một giây trước khi dời đi.
Triệu Tinh Tinh: "Nhưng các cậu mới gặp qua có một lần! Cũng mới quen biết có mấy ngày thôi! Cậu liền tỏ tình với cậu ta, nếu mình là cậu ta, mình cũng không dám nhận! Như thế cũng quá kỳ quái rồi không phải sao!"
Từ Đan: "Các cậu không hiểu đâu. Mình đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, mình chính là loại nhất kiến chung tình thuần túy nhất, giống như bị điện giật vậy, ghi lòng tạc dạ, hức, ô ô ô..."
Triệu Tinh Tinh không muốn nói nữa.
Đỗ Mẫn đang xem thực đơn, không ngẩng đầu hỏi Từ Đan: "Cậu có muốn ăn thận xào không?"
Từ Đan bất ngờ không kịp phòng bị, nức nở nói: "... Ăn."
Đỗ Mẫn: "Thịt luộc thì sao?"
Từ Đan: "Ăn."
Đỗ Mẫn: "Đầu cá băm nhỏ?"
Từ Đan nín khóc mỉm cười: "Tất cả những món mình thích!"
Mọi người: "..."
Quả nhiên là người đọc nhiều tiểu thuyết có kỹ năng cao hơn một bậc, Triệu Tinh Tinh âm thầm giơ ngón cái cho Đỗ Mẫn.
Đỗ Mẫn biết điều gật gù, đưa thực đơn cho Cố Ninh Tư: "Bạn học Cố, cậu xem cậu muốn ăn cái gì, gọi thêm hai món nữa đi, đừng khách khí, đều là người của mình mà."
Cố Ninh Tư không nhận lấy: "Cảm ơn, cho tôi một bát mì Dương Xuân."
Đỗ Mẫn: "... Đừng mà, mình hiếm khi mới đãi khách, ăn mì thôi sao được."
Trì Noãn đoán là Cố Ninh Tư không thích đồ ăn nặng mùi, lần trước Trì Thanh Xuyên mời cơm nàng cũng gọi một bát mì Dương Xuân, ngày hôm qua cũng vậy, ăn canh đậu phụ thanh đạm cùng bắp cải non tương đối nhiều, còn sườn xào chua ngọt thì ăn chưa tới hai miếng.
Nghĩ đến đây, Trì Noãn nói với Đỗ Mẫn: "Mặt trên để ít dầu một chút, Cố Ninh Tư cũng không ăn hành, cậu nói trước với chủ quán nhé."
Đỗ Mẫn nhìn Trì Noãn, lại nhìn Cố Ninh Tư, từ bỏ nói: "Các cậu đã muốn ưu đãi mình như thế, vậy được thôi..."
Nàng lại khoanh thêm hai món chay, đứng dậy đưa danh sách cho chủ quán.
Đồ ăn chính là một liều thuốc trợ tim, Từ Đan tỉnh táo tinh thần, chống cánh tay hỏi Cố Ninh Tư: "Có người nhớ rõ khẩu vị của cậu, có phải là rất hạnh phúc không?"
Đầu óc Trì Noãn quay cuồng, không chút do dự mà đá vào chân Từ Đan dưới gầm bàn.
Cố Ninh Tư mỉm cười không lên tiếng.
Từ Đan mặt không biến sắc nói: "Mình thì cảm thấy rất hạnh phúc, Đỗ Mẫn líu ríu gọi hết mấy món mà mình thích."
Trì Noãn: "..."
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, hôm nay Từ Đan bị kích động nhiều, cầm đũa ăn ngấu nghiến, Đỗ Mẫn sửng sốt nói: "Mình hiếm khi đãi khách, nhưng cậu cũng đừng bày ra bộ dạng như thế chứ..."
Từ Đan lại cầm đũa nhét một quả thận vào miệng: "Ăn ngon mà..."
Trì Noãn cũng cảm thấy những món này mùi vị không tệ, ăn say sưa ngon lành, giữa lúc gắp rau trong đĩa thì ngẩng đầu lên, tình cờ chạm phải ánh mắt của Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư đổi đũa sang tay trái, dùng tay phải gõ nhẹ vào khóe môi nhắc nhở Trì Noãn.
Trì Noãn làm theo chỉ dẫn của Cố Ninh Tư, một miếng ớt to bằng hạt đậu dính vào ngón tay cô.
Cố Ninh Tư lấy ra một mảnh khăn giấy, phủ lên đầu ngón tay dính ớt của Trì Noãn.
Trì Noãn vò khăn giấy trong lòng bàn tay, vành tai lại chầm chậm đỏ lên.
...
Các món chay được mang lên, tất cả món ăn đã sẵn sàng. Triệu Tinh Tinh dùng đũa gắp một miếng mướp xào, đang định ăn thì điện thoại đặt cạnh bát vang lên thông báo từ WeChat. Nàng lướt qua nội dung, giọng điệu phức tạp nhắc nhở mọi người: "Xem nhóm."
Đỗ Mẫn sờ túi áo, rồi lại lục tìm trong cặp: "A? Điện thoại của mình đâu?"
Triệu Tinh Tinh: "Không phải là buổi trưa về ký túc xá sạc pin rồi để quên đó chứ?"
Đỗ Mẫn: "... Đm, nhất định là gần đây mình dùng não quá nhiều nên trí nhớ kém đi rồi!"
Triệu Tinh Tinh: "Vậy thì cần bổ sung dưỡng chất cho não, gọi thêm ít óc lợn xào cay đi, ha ha."
Đỗ Mẫn: "..."
Từ Đan mở nhóm chat ra, Tiết Mân ở trong nhóm hỏi họ đang làm gì.
Từ Đan tiện tay chụp ảnh bàn ăn gửi vào nhóm: "Tụi mình đi liên hoan đó nha, A Mân."
Tiết Mân: "Trông ngon ha!"
Từ Đan: "Cũng tạm cũng tạm, lát nữa còn có óc lợn."
Triệu Tinh Tinh cùng Từ Đan cầm điện thoại nhìn nhau cười.
Tiết Mân: "Nhiều người không? Còn có ai đi cùng các cậu à?"
"Ôi chao, thị lực của Tiết Mân tốt ghê, có thể nhìn ra là nhiều người?" Từ Đan không khỏi cảm thán một câu, vừa nói vừa gõ đáp án, "Cố Ninh Tư."
Ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn về phía Từ Đan, Từ Đan không hề phát hiện, nhấn gửi đi.
"..."
Trì Noãn xoay người, mở cặp lấy điện thoại được đặt ở chế độ rung ra, vừa vặn nhìn thấy Tiết Mân trả lời một chữ "Ừ".
Bầu không khí nhất thời tẻ ngắt.
Từ Đan nhận ra cái gì đó là lạ, liền ngẩng đầu lên.
Cố Ninh Tư nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái.
Từ Đan: "..." Đm! Đm! Sao lại quên chuyện này chứ!! Cố Ninh Tư đã mở nồi đá bay Tào Phẩm Huy ra khỏi Nhất trung, mà Tiết Mân lại nằm trong nhóm bạn thân của Tào Phẩm Huy! Thậm chí khi Tào Phẩm Huy gặp chuyện, Tiết Mân còn ở cùng mẹ của hắn mà không đến trường!
Từ Đan nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn mà mình vừa gửi.
Trì Noãn: "..."
Triệu Tinh Tinh vừa giận vừa buồn cười: "Từ Đan, hôm nay cậu chịu quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, cậu thực là..."
Từ Đan gửi trong nhóm một icon ngu ngốc, lại lo lắng đề phòng quan sát phản ứng của Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư chậm rãi ăn mì, không có phản ứng gì đặc biệt.
Hai bên đều không có kết quả tốt, Từ Đan quyết định xoa dịu vị lão đại đối diện trước, ấp úng nói: "Chuyện này... Cố Ninh Tư, Tiết Mân cậu ấy... Cậu ấy có quan hệ khá tốt với tụi mình, cậu ấy là cậu ấy, Tào Phẩm Huy là Tào Phẩm Huy, nhưng nếu như cậu để ý, thì tụi mình bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không nhắc tới cậu ấy trước mặt cậu nữa..."
Trì Noãn lại mỉm cười đá Từ Đan một cước.
"Không sao." Cố Ninh Tư đặt đũa xuống và lấy điện thoại ra.
Giữa lúc Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh trợn mắt, thì Từ Đan lại cười ha hả: "Mình biết ngay là cậu không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này rồi mà~"
Cố Ninh Tư bấm điện thoại mấy cái, không chút biến sắc nhìn Trì Noãn.
Trì Noãn liên tiếp nhận được hai tin nhắn mới.
"Đau..."
"Đừng đá nữa."
Tim Trì Noãn đập thình thịch, cô lập tức nhìn xuống dưới gầm bàn: "..."
Sao nơi mà cô cho là chân của Từ Đan lại biến thành đôi chân dài của Cố Ninh Tư rồi??
––– Vậy người lúc đầu bị đá là ai? Cố Ninh Tư hay Từ Đan!?
Trì Noãn nhìn chằm chằm vào tin nhắn, đừng đá nữa, đá nữa, nữa...
"..."
Trong lúc nhất thời, cô vô cùng lúng túng: "Xin lỗi xin lỗi, mình tưởng là Từ Đan..."
Cố Ninh Tư: "Từ Đan thì sao?"
Trì Noãn: "Cậu ấy nói..."
Cố Ninh Tư: "Cậu ấy nói rất đúng."
Rất, rất đúng? Trì Noãn đưa tay sờ vành tai, cô hơi nghiêng đầu, khóe mắt tìm về phía Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư vẻ mặt như thường, vẫn đang gõ phím trên màn hình, tầm mắt Trì Noãn lại quay về chiếc điện thoại.
"Được ai đó nhớ rõ khẩu vị, là một điều hạnh phúc."
"..."
Vậy người bị đá lúc đầu cũng thật sự là Cố Ninh Tư?