Có lẽ sự việc kia đã làm tinh thần của Trì Noãn quá mức lo lắng, nên sáng sớm ngày hôm sau đã bị dì cả ghé thăm.
Cô sắc mặt trắng bệch gục xuống bàn, ôm bụng uể oải nói với Từ Đan: "Giúp mình thu bài tập ngữ văn với."
Từ Đan rất tình nguyện giúp đỡ.
Thu tới chỗ của Triệu Tinh Tinh, Triệu Tinh Tinh hỏi Từ Đan: "Trì Noãn bị sao vậy?"
Từ Đan ra khẩu hình: Dì-cả-tới.
"Ừ." Triệu Tinh Tinh cầm theo bài tập của Đỗ Mẫn giao cho Từ Đan.
Từ Đan xoay người, gõ gõ vào bàn của Chu Đạt Mậu.
Chu Đạt Mậu hì hì cười: "Chị Đan Đan coi thường mình quá rồi đấy, nói cho cậu biết, hôm nay mình đã làm xong bài tập rồi!"
Từ Đan ở trên cao nhìn xuống: "Chép xong rồi?"
"Chậc." Chu Đạt Mậu chán nản ném bài tập cho Từ Đan.
Từ Đan hỏi Cố Ninh Tư: "Nè bạn học mới, của cậu đâu?"
Cố Ninh Tư: "Vẫn còn một chút, chờ lát nữa đi."
Chu Đạt Mậu nghi ngờ nhìn nàng.
Từ Đan đi một vòng quanh lớp và ghi tên những người chưa nộp bài vào giấy, sau đó liền đặt tờ giấy dưới cạnh chồng bài tập trên bàn Trì Noãn.
Trì Noãn đau đến mức cả người rét run.
Đang lúc mơ mơ màng màng, lại có người đứng bên bàn cô.
"Bài tập." Cố Ninh Tư đặt vở của mình lên trên chồng bài tập.
Cùng lúc đó, một túi chườm nóng dày được đặt lên đầu gối Trì Noãn.
Cố Ninh Tư làm như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi.
Đến xế chiều, Trì Noãn rốt cuộc cũng dịu lại một chút, cô lấy túi chườm nóng ra khỏi bụng.
Từ Đan: "Mình muốn hỏi nãy giờ rồi, ở đâu mà cậu có cái này vậy?"
Thấy cô ấy chỉ vào túi chườm nóng, Trì Noãn liền nói: "Cố Ninh Tư cho."
Từ Đan mỉm cười xấu xa: "À, bạn học mới thật hiểu chuyện nha."
Trì Noãn: "... Gì cơ?"
"Cậu đổi thẳng tên thành "Trì độn" là được rồi đấy!" Từ Đan vò vò tóc, "Tri ân báo đáp chứ gì nữa. Hôm qua cậu giúp cậu ấy giải vây, hôm nay cậu ấy liền đưa than cho cậu sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thật tốt mà."
Cái logic này cũng không phải không đúng.
Lúc Trì Noãn đi trả túi chườm nóng, Cố Ninh Tư đang dựa vào vách tường chơi điện thoại.
"Cảm ơn cậu." Trì Noãn đưa túi chườm nóng cho nàng.
Cố Ninh Tư đứng thẳng người, hỏi: "Cậu khỏe rồi à?"
Trì Noãn: "Khỏe lắm rồi."
Cố Ninh Tư nhận túi chườm nóng và nhét nó vào ngăn bàn. Khi nàng cúi người, có một sợi tóc lướt qua chóp mũi Trì Noãn.
Mùi nước hoa rất đặc biệt, hương thơm mát lạnh, Trì Noãn không khỏi hít vào mấy hơi.
...
Sau khi tan học, Trì Noãn cùng nhóm người Từ Đan đến phố ăn vặt ngoài trường để ăn tối. Trì Noãn không có khẩu vị gì, liền gọi một bát cháo đậu đỏ.
Cúi đầu ăn chưa được mấy ngụm, chủ quán đã đặt một cốc trà sữa nóng hổi đến bên tay cô.
Trì Noãn nghi ngờ ngẩng đầu.
Ông chủ chỉ chỉ ngoài cửa quán: "Bạn học kia gọi cho cháu."
Trì Noãn theo hướng ông chỉ mà nhìn ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài dần tối sầm, đèn đường tạm thời còn chưa bật. Có một cô gái mặc áo khoác len màu xám đang vẫy tay với Trì Noãn, sau đó xoay người hòa vào đám đông.
Từ Đan, Triệu Tinh Tinh và Đỗ Mẫn ngồi cùng bàn đều đồng loạt dừng đũa.
Trầm mặc.
"Đó là Tiết Mân!? Sao cô ấy lại mời cậu uống trà sữa??" Từ Đan dễ kích động nhất, là người đầu tiên hỏi ra tiếng.
Trì Noãn cũng cảm thấy khó hiểu: "Mình không biết nữa..."
Đỗ Mẫn nhìn chằm chằm trà sữa: "Có phải cô ấy đã biết Tào Phẩm Huy thích người khác, nên mới cho cậu một cốc trà sữa có pha trộn gì đó, muốn gϊếŧ gà dọa khỉ?"
Từ Đan: "..."
Từ Đan hỏi Đỗ Mẫn: "Gần đây cậu đọc cái tiểu thuyết não tàn gì vậy? Trí tưởng tượng cũng quá khoa trương rồi? Tào Phẩm Huy có cảm tình với Cố Ninh Tư, nhưng điều đó không liên quan tới chúng ta, lớp trưởng cũng không có giao tình gì với Cố Ninh Tư, muốn gϊếŧ gà dọa khỉ thì cũng đâu thể ra tay với cậu ấy chứ?"
Nói đoạn, Từ Đan quay sang Trì Noãn: "Chẳng phải lần trước cậu có nói chuyện với Tiết Mân trong phòng âm nhạc à, hai người nói cái gì vậy?"
Trì Noãn hồi tưởng lại: "Không có gì đặc biệt cả... Lúc đó sắp thi thử cuối kỳ, cậu ấy hỏi mình ôn tập thế nào."
Lại là một hồi trầm mặc.
Từ Đan: "Hai người quen biết đã lâu rồi à?"
Lời này khiến Trì Noãn phải suy nghĩ. Tiết Mân rất nổi danh trong Nhất trung Vân Thành, hầu như không ai là không biết nàng. Cẩn thận ngẫm lại, hình như cô và Tiết Mân cũng không quen biết nhau, nàng chủ động đến nói chuyện, cô chỉ thuận miệng trả lời mà thôi.
Trì Noãn thành thật nói: "Không có, lần đầu gặp cũng là lần nói chuyện đó."
Mọi người trong kí túc xá đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngày hôm sau, chuyện càng không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra----- Tào Phẩm Huy tìm đến ban 6 lớp 11.
Vừa qua thời gian nghỉ trưa, tiết đầu tiên buổi chiều còn chưa bắt đầu, Tào Phẩm Huy đã lật đật phô trương đặt một bó hoa hồng đỏ rất lớn lên bàn của Cố Ninh Tư.
Hành động cao tay này của hắn khiến mọi người trong lớp xì xào bàn tán, nghị luận sôi nổi.
"May là Cố Ninh Tư chưa đến." Từ Đan vừa soi gương nhỏ vừa nói.
Trì Noãn rất tán thành.
Tào Phẩm Huy đi chưa bao lâu, Cố Ninh Tư liền đeo tai nghe bước vào lớp. Bầu không khí trong lớp rất kỳ quái, các bạn học không hẹn mà đồng loạt chú ý đến nàng.
Cố Ninh Tư đi tới chỗ của mình, đối mặt với bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướŧ áŧ thế này, nàng kéo tai nghe xuống, hỏi: "Ai?"
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, nhưng không ai hé răng nửa lời.
Cố Ninh Tư đã rõ, nàng cầm bó hoa lên và ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Cả lớp: "..."
Cố Ninh Tư ngồi xuống chưa tới vài giây, dưới lầu liền vang lên giọng nói lớn tiếng của thầy chủ nhiệm Quách Đức Trì: "Hoa của ai đây!? Hoa hồng ở đâu ra!? Ai ném! Mau mau tự giác lăn ra đây cho tôi!"
Cả lớp lại một lần nữa: "..."
Ngày hôm sau lúc tập thể dục buổi sáng, Quách Đức Trì béo ú trắng trẻo cầm một bó hoa hồng cực lớn, ông đứng dưới quốc kỳ, vô cùng khổ sở mà giảng một lớp giáo dục tư tưởng cho những học sinh trong trường.
Bộ dạng của ông quá mức buồn cười, tức khắc các bạn học đều cười. Trì Noãn quay đầu lại, thấy Cố Ninh Tư mặt vô cảm đứng trong hàng ngũ, dáng vẻ như không liên quan gì tới mình.
...
Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ 2 lớp 11 diễn ra trong tình trạng hỗn loạn như vậy.
Môn lịch sử thi cuối cùng vào chiều thứ sáu, thi xong trường trực tiếp cho thả lỏng cuối tuần, Trì Noãn định sẽ về nhà thăm Trì Thanh Xuyên và Nhạc Vân một chút.
Nhà Trì Noãn nằm ở một thị trấn nhỏ của Vân Thành, về đến nhà gần 7 giờ, bên ngoài trời đã tối đen. Đèn cảm ứng ở cầu thang chẳng biết đã hư từ bao giờ, Trì Noãn dùng điện thoại chiếu sáng, một mạch leo lên lầu sáu và lấy chìa khóa mở cửa.
Bên trong vắng lặng, không có ai ở nhà.
Trì Noãn bụng đói cồn cào, liền tự mình đi nấu một bát mì. Sau khi ăn và thu dọn xong, cô đi tắm rửa rồi vào phòng đọc sách.
Lúc này đã gần 9 giờ tối.
Anh trai cùng chị dâu đi đâu rồi?
Trì Noãn đang do dự xem có nên gọi cho Trì Thanh Xuyên hay không thì bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa.
Nhạc Vân nghiêm mặt đi vào, Trì Thanh Xuyên kéo tay chị: "Vân Vân."
"Đừng chạm vào tôi!" Nhạc Vân lướt qua anh, tức giận ngồi xuống sô pha.
Trì Thanh Xuyên nói: "Được rồi Vân Vân à, đừng nóng giận, chẳng phải đã hứa với em rồi sao, ngày mai anh sẽ cùng em đi mua túi xách kia, có được không? Trong bụng em còn có bảo bảo, đừng giận nữa mà."
Nhạc Vân nói: "Đêm nay tôi rất mất mặt!Trước mặt nhiều chị em như vậy, anh lại bày ra bộ dạng nghèo túng cho ai xem? Tôi làm vợ anh, sinh con cho anh, anh mua cho tôi cái túi vài nghìn tệ thì sao chứ? Cũng không phải mấy trăm mấy chục vạn, anh có cần phải vậy không hả!"
Trì Thanh Xuyên: "Biết rồi, mua, ngày mai nhất định mua mà."
Nhạc Vân vẫn không vui, quay lưng về phía anh: "Anh làm tôi mất mặt quá!"
Trì Thanh Xuyên khom lưng thay dép mang trong nhà cho Nhạc Vân, sau đó đặt đôi giày da đã thay lên kệ.
Trì Noãn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lặng lẽ tắt đèn.
Thứ bảy, Trì Noãn dậy rất sớm, cô xuống lầu mua bữa sáng, còn đặc biệt mua bánh bao nhân nấm mà Nhạc Vân thích.
Trì Thanh Xuyên phải đi làm, khi rời giường thì bắt gặp Trì Noãn trong phòng khách, anh ngạc nhiên: "Noãn Noãn? Em về lúc nào vậy?"
Trì Noãn chớp chớp mắt: "Vừa về ạ."
Bình thường Trì Noãn đều về nhà vào thứ bảy, Trì Thanh Xuyên cũng không nghi ngờ gì, anh nhanh chóng đánh răng, ngồi vào bàn cạnh Trì Noãn và ăn bữa sáng mà cô mua, lại hỏi: "Em đi tuyến xe sớm à?"
Trì Noãn: "Hôm qua em thi tháng, có lẽ là hơi áp lực nên trời chưa sáng đã tỉnh rồi."
Trì Thanh Xuyên cổ vũ nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, em mới lớp 11 thôi mà. Dù có thi trượt đại học thì em vẫn còn có anh trai đây, đừng lo."
Trì Noãn "Dạ" một tiếng, nói: "Anh, lát nữa em muốn thu dọn vài bộ quần áo rồi mang đến trường, bạn học có hẹn em ra ngoài dạo phố, chiều em sẽ về."
Trì Thanh Xuyên: "Vậy em có đủ tiền lẻ không? Để anh cho em."
Trì Thanh Xuyên vừa nói vừa móc túi áo, Trì Noãn nói: "Em có rồi, tiền lần trước anh cho em còn xài chưa hết, tiền làm thêm trong kỳ nghỉ vẫn còn... Anh mau ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa."
Trì Thanh Xuyên nhìn đồng hồ treo tường, đúng là không còn sớm nữa.
Trì Noãn lại nói: "Buổi trưa anh không cần vội về nấu cơm cho chị dâu đâu, để em làm cho."
Nghe cô nhắc đến Nhạc Vân, Trì Thanh Xuyên liền thở dài.
Sau khi Trì Thanh Xuyên đi làm, Trì Noãn đến khu chợ gần đó mua thức ăn. Nhạc Vân thích ăn cá, cô liền mua một ít cá trích, lại lấy thêm hai miếng đậu hũ để hầm canh cá trích đậu hũ cho chị.
Mua xong đồ ăn về, Nhạc Vân cũng đã rời giường và đang gặm bánh bao.
Trì Noãn gọi một tiếng "chị dâu", Nhạc Vân vẫn chưa nguôi giận nên liền phớt lờ cô.
Trì Noãn có thể nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, nhưng nếu người khác chỉ mất một tiếng để hoàn thành thì cô lại phải mất tới một tiếng rưỡi.
Nghe cô lục tục trong bếp, Nhạc Vân gặm bánh bao đi quanh một vòng, trông thấy cá trích và đậu hũ được rửa sạch sẽ, chị hỏi: "Bữa trưa ăn canh cá à?"
Trì Noãn nói: "Chị muốn ăn chứ ạ? Nếu không thì-----"
Nhạc Vân: "Sao cũng được."
Ăn cơm xong, Nhạc Vân xem TV một lúc rồi ngáp dài vào phòng ngủ trưa. Trì Noãn cũng không chào tạm biệt chị mà chỉ gửi tin nhắn cho Trì Thanh Xuyên nói rằng cô sẽ về trường, sau đó mang theo quần áo đã thu dọn rời đi.
Kỳ thi tháng qua đi, thứ bảy, trường Nhất trung Vân Thành vắng vẻ.
Các bạn cùng ký túc xá cũng đã về nhà, Trì Noãn nằm xuống ngủ một lát, ai ngờ ngủ một giấc liền không dậy được, lúc cô tỉnh giấc thì đã hơn 6 giờ tối.
Căng tin đã sớm đóng cửa, Trì Noãn nhìn kem đánh răng sắp bị mình vắt hết, chi bằng đi siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày rồi tùy tiện ăn chút gì đó bên ngoài vậy.
Cô bắt xe buýt đi vài trạm, đến siêu thị mua vài món đồ rồi tính tiền, cô vào quán mì sợi dưới tầng một của trung tâm thương mại và gọi một bát mì.
Trì Noãn ngồi cạnh cửa sổ, ăn từng ngụm mì nhỏ, đang ăn được một nửa thì có người ngồi xuống đối diện.
Trong trung tâm thương mại rất ấm áp, người kia mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, áo khoác được nàng tùy ý vắt trên ghế.
Gọng kính kim loại có gắn một sợi dây bạc mỏng, nhẹ nhàng đung đưa theo động tác ngồi xuống của nàng.
Trì Noãn chầm chậm chớp mắt, là Cố Ninh Tư.
Ánh mắt Cố Ninh Tư qua cặp kính nhìn vào trong bát của Trì Noãn, hỏi cô: "Ăn ngon không?"
Trì Noãn nói: "Ngon lắm."
Không lâu sau, phục vụ mang lên mì sợi mà Cố Ninh Tư đã gọi. Cố Ninh Tư ăn được mấy miếng liền ngừng đũa.
Trì Noãn nghiêm túc ăn hết sạch mì sợi.
Cố Ninh Tư trông thấy, khẽ "chậc" một tiếng.
"Cậu không ăn sao?" Trì Noãn thấy bát mì trước mặt Cố Ninh Tư hầu như không hề vơi bớt.
"Không đói." Cố Ninh Tư nói.
"..." Vậy cậu còn gọi làm gì...
Hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau vài phút, sau đó Trì Noãn cầm túi đồ dùng mà mình vừa mua lên: "Mình phải về trường rồi. Cố Ninh Tư, cậu ở gần đây à?"
Bên chân Cố Ninh Tư cũng có một túi mua sắm, từ miệng túi có thể thấy bên trong đựng một ít đồ uống đóng chai.
"Tôi ở gần trường." Cố Ninh Tư nói, "Có muốn tôi đưa cậu đi không?"
Trì Noãn nghĩ cũng tiện đường: "Được."
Cô tưởng Cố Ninh Tư sẽ chạy xe đạp hoặc xe điện, nhưng khi cô theo Cố Ninh Tư xuống tầng hai của trung tâm thương mại, trước mặt là một chiếc xe thể thao màu trắng...
Cố Ninh Tư bỏ túi mua sắm vào xe rồi đi đón Trì Noãn.
Trì Noãn: "... Cậu thành niên rồi à?"
Cố Ninh Tư: "Sao thế?"
Trì Noãn: "Cậu có giấy phép lái xe không?"
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn sợ hãi ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa lay lưng ghế mãi không thôi.
Cố Ninh Tư cúi đầu mỉm cười.
Trong lúc chờ đèn đỏ, nàng hỏi Trì Noãn: "Chẳng phải cuối tuần được nghỉ sao, cậu không về nhà à?"
Trì Noãn sốt sắng nhìn về phía trước, dùng giọng mũi "ừm" một tiếng.
Đèn đỏ chuyển sang xanh.
Cố Ninh Tư giẫm chân ga, xe tức khắc lao đi, Trì Noãn gần như muốn hét lên nhưng lại cắn răng nhịn xuống.
Cố Ninh Tư tựa như chưa khỏi cảm, khẽ ho một tiếng.