Bà Ngoại Là Quỷ

Chương 1: Mẹ Mất

Tác giả: SONG NGƯ

Mẹ tôi sinh ra sau khi bà ngoại được chôn cất

Khác với những cô gái khác, mẹ tôi có một khả năng khá đặc biệt , mẹ tôi sẽ không khóc, mỗi khi mẹ khóc sẽ có thể kéo dài tu.ổi th.ọ cho người sắp chế/t .

Ông nội nói, mẹ tôi có mệ.nh khá đ.ặc b.iệt, khi khóc sẽ làm cho qu.ỷ sợ, cho nên muốn gì được đó.

Từ lúc tôi có trí nhớ đến giờ, mẹ tôi chỉ khóc có một lần.

Lần đầu khóc, bệnh thận mà bác sĩ nói vô phương cứu chữa của bà nội tôi đột nhiên khỏi hẳn.

Lần thứ hai khóc, chính là ngày mẹ tôi mất.

Mẹ tôi ch*t rồi, ch*t ngay trước ngày bà nội tôi đồng ý cho bố tui cưới vợ hai.

Khi được phát hiện, đôi m.ắt của bà ấy biến mất, hai hàng nước m.ắt bà ấy lăn dài hai bên má, l.ưỡi cũng không còn, gương mặt bà hoảng hốt giống như đã trông thấy thứ gì k.inh hã.i lắm .

Trên cánh tay của bà ấy đầy dấu d*ao, và những dấu d*ao đó đang rỉ m.áu, m.áu nhuộm đỏ cả sàn nhà và chiếc áo trắng bà ấy đang mặc trên người.

“Đúng là đ.ộc á.c mà!, thật là đồ x.ui x.ẻo không có lương tâm! Sói m.ắt trắng lòng dạ h.iểm đ.ộc".

Bà nội tôi kêu gào ỏm tỏi lên, vừa kêu vừa gào và đá.nh vào th.i th*ể mẹ tôi, hậ.n không thể đá.nh đến bà ấy b.iến m.ất ngay tại đó.

Ông nội tức tối đẩy bà ra: “Thôi được rồi! Người cũng đã m.ất rồi , bà tôn trọng người ta một chút! Bà đừng có quên, m.ạng của bà là do ai cứu!”

“Ai cứu, bác sĩ cứu chứ ai cứu, tôi phải chi gần trăm triệu đấy!”

Bà nội vẫn không phục, “Ông cứ tin lời t.à m.a của nó như vậy, cái thứ ch*ết b.ằm này làm gì mà th.ần kỳ vậy được, cái gì mà khóc thì sẽ muốn gì được đó, tôi không tin!”

Tôi nhìn bà nội sức lực tràn trề như vậy, lòng dạ tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc trước bà nội không hề kiêu căng như vậy.

Bà ta qu.ỳ xuống trước mặt mẹ tôi, kh.ó.c l.óc thê th.ảm, khuôn mặt suy sụp, nước mắt rơi như mưa, nói rằng mình không muốn ch*t, cầu xin mẹ tôi cứu bà ta.

Mẹ tôi nói có thể để sinh xong được không? Vì bà đã mang thai chín tháng rồi chỉ còn vài ngày nữa là sinh. Bà nói phải khóc thật lòng và phải nhịn đói hai ngày hai đêm sợ đứa bé không chịu nổi.

Nhưng bà nội không đợi được, dù là một ngày bà cũng không muốn phải chịu khổ thêm nữa.

Mẹ tôi là người lương thiện.

Không màng đến việc đang ma.ng thai, về đến nhà thì nói mình muốn khóc, tự nhốt mình trong phòng.

Trước đó bà đã nói với tôi bà khóc sẽ khiến m.a qu* sợ hãi, mỗi làm khóc sẽ khiến con qu* đó thức hiện nguyện vọng của bà,

“Ta được s.inh trong qu.an t.ài, thầy c.úng trong làng nói mẹ của ta oá.n khí rất nặng, là một con qu.ỷ rất lợi h.ại, ta muốn gì được đấy".

Nhưng bà không nói con qu* đó là bà ngoại tôi.

Nhưng mà ba ngày sau, mẹ tôi vẻ mặt tiều tụy bước ra khỏi phòng, nói với tôi.

“Thành công rồi".

Một tháng sau , bà nội khỏi bệnh, mẹ tôi do bị kiệt sức nên không những không giữ được đứa con trai trong bụng, mà sức khỏe cũng ngày một yếu hơn.

Đứa con bị mất là đứa cháu trai mà bà nội chờ đợi lâu nay.

Cũng vì vậy, sau khi bà nội xuất viện, luôn đối xử á.c ý với mẹ tôi.

Tôi cũng không thể ngờ rằng, trong lòng bà nội, mẹ tôi là một người như vậy.

“Mẹ con trước khi m.ất đã khóc.”

Một câu nói nhẹ nhàng, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Miệng bà nội còn đang nói liêng thiêng không ngừng, nghe xong liền im lặng, giống như con gà bị người ta b.óp c.ổ vậy, mặt mày hết xanh lại tím.

Nhà trong đột nhiên truyền đến một tiếng la thất thanh.

Vừa lúc, bố tôi hớt ha hớt hãi chạy từ nhà trong ra, kéo tay áo bà nội: “Mẹ, sao A Mẫn lại ở trong phòng tân hôn của con vậy?"

A Mẫn là tên của mẹ tôi.

“Con và Hồng Lệ vừa tắm xong, mở cửa ra liền thấy cô ta đang đứng đó, hù ch*t con rồi.”

Bố tôi nói một hơi dài, thấy chúng tôi không ai phản ứng gì, liền nhìn theo hướng mà chúng tôi đang nhìn.

“Trời đất ơi!”

Lần này bố tôi thật sự bị dọa rồi, ôm lấy chân ông nội khóc như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày.

Ông nội bị cảnh này làm cho cứng người một lúc lâu, ông ta nhíu chặt mày, nhìn về phía tôi: “Mẹ mày trước khi ch*t có thật đã khóc không?”

Tôi gật nhẹ đầu.

“Không thể ! Cô ta vừa m.ù vừa câ.m, tuyệt đối không thể khóc được!” Bố tôi lập tức phản bác.

Vừa nói xong, ông ta biết mình lỡ lời nên im bặt.

Bà nội nói với người ngoài, là mắt của mẹ tôi bị tai nạn đang điều trị, nhưng chưa từng nói là cổ họng mẹ tôi cũng có vấn đề.

Chuyện cho đến bây giờ, ai cũng biết được cái ch*t của mẹ tôi có uẩn khuất.

Nhưng ông nội không giải thích nữa, ông ta bước đến bên mẹ tôi nhìn một cái, những vết má.u trên mặt mẹ tôi vẫn chưa được lau chùi sạch sẽ.

Ông ta vẫn xem như là có chút hiểu biết.

Nếu không ngày xưa ông cũng không thể nhịn xuống, ép bố tôi lấy mẹ tôi.

“Oán qu.ỷ con khóc, oán qu.ỷ mẹ sẽ t.ức gi.ận. oán qu.ỷ con ch*t thảm,oán qu.ỷ mẹ chắc chắn sẽ đến b.áo th.ù!”

“Vậy phải làm gì bây giờ? Hồng Lệ còn đang trên phòng đó .trong bụng cô ấy còn có đứa cháu trai của nhà họ Lý chúng ta đấy!”

Tôi thấy rõ gân xanh trên đầu ông nội tôi giật giật, rõ ràng là lúc này, ông nội cũng bị bố tôi làm cho tức giận không nhẹ.

Nhưng cũng chẳng có cách nào, ông nội chỉ có một đứa con trai là bố tôi, thật sự muốn nói nặng một lời cũng không nỡ.

Ánh mắt của ông ta nhìn qua tôi, cuối cùng một tay lôi tôi đi: "Đi vào phòng với tao!”

Tôi đang nắm lấy tay mẹ tôi, bị kéo một cái, đến mức cơ thể của mẹ tôi bị nằm lệch sang một bên.

Chính vì bị kéo như thế, m.áu trong hốc mắt chưa kịp khô chảy xuống mặt, càng giống như đang khóc.

Sắc mặt ông nội càng khó coi, dặn dò bà nội xử lý sạch sẽ, sau đó dẫn theo tôi lên lầu.

Trên lầu rất sạch sẽ, nhưng một chút động tĩnh cũng không có.

Cửa của phòng tân hôn đang hé mở một nửa, có thể thấy được bóng hình màu đỏ mờ mờ ảo ảo bên trong.

“Mày đi vào trong, dẫn dì Hồng Lệ của mày ra đây.”

Ông nội không đi vào, mà đẩy tôi vào trong phòng, “Trong bụng dì Hồng Lệ còn có em trai của mày, nếu mày không đưa dì xuống được, sau này tiền học và tiền sinh hoạt của mày tự lo đi.”

Câu nói này đá.nh thẳng vào điểm yếu của tôi.

Học đại học là cách duy nhất để tôi thoát khỏi gia đình tồi tệ này.

Tôi vẫn chưa đủ tuổi, không thể đi làm thêm được. Lỡ như ông nội thật sự nhẫn tâm không cho tôi học tiếp, vậy tôi mãi mãi ở nơi nhỏ hẹp này, sống một cuộc sống mà không bằng heo chó.

Nhưng tôi vẫn không động đậy gì, tôi muốn mẹ tôi có thể tr.ả th.ù bọn họ.

" Đi vào trong nhanh lên! Mẹ mày nếu thật sự phạm phải s.át ngh.iệp, thì sau này sẽ phải chịu khổ nhiều . Mẹ mày thương mày như thế, mày cũng không muốn mẹ mày làm ch* người rồi không được đi đầu th*ai sao?"

Tôi không có cách nào từ chối.

Chỉ có thể đẩy cánh cửa đi vào.

Trong phòng rất tối, im lặng đến qu.ỷ dị, không có chớp tắt như trong phim m.a tí nào.

Tôi phải nhìn thật kỹ mới thấy dì Hồng Lệ, đang nằm trên giường không nhúc nhích.

Nhờ ánh đèn hắc ra từ nhà vệ sinh tôi mới thấy.

Bụng của dì ta nhô cao, người phụ nữ mặc váy đỏ giơ cánh tay gầy guộc ra, đang ấn ấn lên bụng của dì ta.

Dì Hồng Lệ nhìn thấy tôi, liền đưa ánh mắt cầu cứu.

“Dì ơi, ông nội kêu con dẫn dì ra.”

Người phụ nữ váy đỏ đang ngồi cạnh giường nghe thấy lời tôi nói, cơ thể không động đậy gì, nhưng cái đầu quay từ từ 180 độ.

Hốc mắt bà ta rất sâu, nhìn thấy tôi, hai hàng nước mắt bằng m.áu chảy ra,

Bà mở miệng nói chuyện nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Ánh đèn lập tức tối sầm lại.

Tôi cảm giác mình bị thứ gì đó kéo một cái, mất thăng bằng ngã xuống đất, ngay sau đó, một mùi má.u ta.nh nồng phớt ngang qua đầu tôi.

Tiếng hét của dì Hồng Lệ và tiếng đẩy cửa của ông nội vang lên cùng một lúc.

“Cạch!”

Ông nội bật đèn lên.

Người phụ nữ váy đỏ trong phòng lúc nãy không thấy đâu nữa, ngoại trừ dấu tay bằng má.u trên chiếc váy màu trắng ngay bụng dì Hồng Lệ , còn lại mọi thứ trong phòng sạch sẽ đến đáng sợ.

Xảy ra chuyện như thế, cho dù bà nội có nói như nào thì dì Hồng Lệ cũng không muốn ở căn nhà đó nữa.

“A Mẫn ra tay đ.ộc á.c như vậy, niếu như cô ta tìm chúng ta bá.o th.ù thì làm sao?”

“Con đến nhà của mình ở vài ngày, đợi mọi người xử lý xong mọi chuyện mới quay trở lại có được không?”

Ngày tân hôn cô dâu trốn về nhà mẹ đ.ẻ

Chuyện này nếu như ông nội đồng ý, thì sau này đừng hòng ở trong làng mà ngẩng đầu lên được.

Bà nội hoảng lên, hứa sẽ mua nhà cho dì Hồng Lệ, rồi đưa tiền sính lễ hôm nay ra cho dì.

Nói ngon ngọt một hồi, mới giữ được người ở lại.

Dì Hồng Lệ nhận tiền rồi, giống như có được chút tình người, kêu bà nội ch.ôn mẹ tôi, để bà ấy được an nghỉ.

Bà nội vội vội vàng vàng gật đầu, đồng ý ngay.

“Chỉ cần mang người đó đi ch.ôn, chắc chắn không thể làm ra trò gì nữa rồi.”

Ý của dì Hồng Lệ, cả nhà chúng tôi đều hiểu, là muốn ch.ôn mẹ tôi theo phương pháp yểm m.ộ.

Muốn yể.m m.ộ, thông thường phải tìm ra vật yể.m m.ộ, rồi phong ấ.n nắp qu.an t.ài, vật y.ểm không thoát ra được, cuối cùng sẽ tà.n s.át người đã khu*ất.

Tôi lớn chừng này, chưa nhìn thấy lần nào, chỉ nghe mấy người già có nói qua nói lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Ông bà nội của tôi đã đồng ý rồi.

Chẳng ai hỏi xem tôi có nguyện ý hay không.

Họ không biết tôi mà không đồng ý thì cái x.á.c được yể.m không thể nào là mẹ tôi được.