Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 17: C17: Thang thông thiên

Lời nói của Mộng Dao lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ nghe nàng ấy nói: “Trưởng lão trọng tài, linh châu không thể dò xét ra thiên phú thì sao bị loại bỏ được?”

“Cái này…”

Trưởng lão trọng tài không ngờ Mộng Dao lại ra mặt nói chuyện cho Phương Thần.

“Quả thật, ta cảm thấy có lẽ là bởi vì thiên phú quá mức kinh người cũng không chừng”

“Đúng đúng đúng.”

Các trưởng lão khác nhao nhao nói.

Địa vị của Mộng Dao rất cao, bọn họ đương nhiên biết mình phải đứng về phía aỉ.

Trưởng lão trọng tài thấy vậy, biết không thể loại bỏ Phương Thần được nên nói: “Nếu không, ở đây ta còn có linh châu dự bị, lại để cho vị đệ tử này kiểm tra.”

Mộng Dao lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Đã có dự bị, vì sao không lấy ra, mà trực tiếp tuyên bố loại bỏ?”

Trưởng lão trọng tài toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể giải thích nói: “Nhất thời không nhớ tới

thôi?

Vì thế ông ta lại lấy ra một viên linh châu, nhưng trong viên linh châu này cũng chứa vẫn Minh thạch.

“Thử lại lần nữa đi.” Trưởng lão trọng tài lạnh lùng nói với Phương Thần.

Phương Thần nhìn ông ta, nếu hắn đoán không nhầm thì người trước mắt nhất định là người của La Vân.

Trong lòng hắn cười lạnh, lại đặt tay lên linh châu.

Bùm.

Nhưng lỉnh châu vẫn nổ tung như vừa fôỉ.

Toàn bộ nơi này lại rơi vào ỉm lặng, chuyện quái gì đang xảy ra thế?

“Quả nhiên?”

Mộng Dao thầm nghĩ trong lòng, không ai chú ý tới ánh sáng lóe lên trong mắt nàng ây, Mộng Dao nhìn toàn bộ cảnh lỉnh châu bị nổ tung.

Rõ ràng nàng ấy nhìn thấy khoảnh khắc toàn bộ linh châu phủ kín điểm sáng, bởi vì quá cực hạn nên mới nổ tung.

Nói cách khác thiên phú của Phương Thần

vượt qua cực hạn dò xét của Linh Châu, trên cấp chín.

Nàng ấy chớp chớp đôi mắt đẹp, tò mò nhìn Phương Thần.

“Người đàn ông này càng ngày càng thú vị.” Trong lòng nàng ấy thầm nói, càng thêm tò mò về Phương Thần.

Trưởng lão trọng tài nhìn thấy linh châu lại nổ tung, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Ta không tin”

Ông ta lạỉ lấy ra một quả linh châu khác, Lân này ông ta bỏ thêm mười viên vẫn Minh thạch vào bên trong.

Bùm.

Nhưng linh châu vẫn nổ tung.

Lúc này đây trưởng lão trọng tài không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì ông ta đã không có linh châu nữa.

Mộng Dao thấy vậy, thản nhiên nói: “Sao không tiếp tục?”

Trưởng lão trọng tài chỉ có thể xấu hổ nói: “Không còn linh châu nữa.”

Mộng Dao thấy vậy nói: “Đã như thế thì để cho hắn thông qua đi, nếu như hắn thật sự

không được chắc chắn cũng không qua được cửa thứ hai”

“Đúng đúng đúng.”

“Ta cảm thấy Mộng sư đìệt nói rất đúng”

Các trưởng lão khác cũng nhao nhao nói với theo.

Trưởng lão trọng tài thấy vậy cũng biết mình không thể phản bác, ông ta biết cửa thứ nhất không có cách nào loại bỏ Phương Thần.

Cuối cùng ông ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể tuyên bố Phương Thần cũng thông qua.

“Tên này thật may mắn, như thế này cũng có thể qua.”

“Đúng vậy đúng vậy, sao vừa rồi đến lượt ta lại không nổ chứ?”

“Hừ, vận khí tốt thì sao, cửa ải thứ hai hắn nhất định sẽ bị đào thải”

Phía dưới tất cả mọi người đều ghen tị nhìn Phương Thần, đặc biệt là những người bị đào thải càng ghen tị đến mức căm hận.

Sắc mặt La Ngạo âm trầm, nhưng vẫn tràn đầy khỉnh thường: “Ngươi chỉ là một tên tạp chủng may mắn thôi, cửa ải thứ hai nhất định

không qua được.”

“Đúng vậy” Tư Thành Nghiệp liên tục gật đầu.

Vẻ mặt của Tô Uyển Nhi cũng cực kỳ khó coi, vừa rồi nàng ta thề son sắt nói ngay cả cửa ải thứ nhất Phương Thần cũng không qua được, nhưng hiện tại hắn đã vượt qua rồi.

“Phế vật, qua cửa thứ nhất thì sao, La ca ca cũng không chỉ chuẩn bị một chiêu này đâu.”

Chẳng mấy chống ánh mắt của nàng ta đã chuyển thành cười khẩy, vẫn nắm chắc thắng lợi như trước.

La Vân cũng không ngờ Phương Thần lại qua được, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Nhưng mà hắn ta cũng cười lạnh: “Cửa thứ hai, ta không cho ngươi tiến một bước.”

Cửa ải khảo hạch thứ hai không ở đây, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão trọng tài, mọi người đi tới một dãy núi khác của Vô Tự Phong.

Nơi này có cầu thang bằng bạch ngọc thạch rất dài, tổng cộng có ngàn bậc thang.

Là tông môn đã bỏ ra rất nhiều chỉ phí để mời Thần Văn Sư, Chú Khí Sư chế tạo nên.

Khi ngươi bước vào trong đó, se cảm nhận

được lực áp chế từ ngoài vào trong, người có ý chí không kiên định thì ngay cả mười bậc thang cũng không thể bước lên.

Trưởng lão trọng tài giới thiệu: “Cầu thang đá này là thang Thông Thiên, là cửa ải thứ hai của khảo hạch lần này. Để vượt qua cũng rất đơn giản, không cần ngàn bậc cầu thang, trăm bậc là được. Nhắc nhở các ngươi một chút, phải lượng sức mà đi, nếu mạnh mẽ lên thang sẽ bị phản phệ, người bị nặng cũng có thể chết ngay tại chỗ.”

Nói đến chữ chết, ông ta vô tình hay cố ý liếc Phương Thần một cái.

Ông ta lấy ra một khối lệnh bài, chính là để khống chế thang Thông Thiên.

Lệnh bài nhấp nháy, quanh thân thang Thông Thiên phát ra ánh sáng yếu ớt và nó chính thức được mở ra.

“Lên đi, còn chần chờ gì nữa.”

Một vị đệ tử dẫn đầu xông lên thang Thông Thiên.

Nhưng vừa mới bước vào một bước, hắn ta đã cảm nhận được một luồng áp chế đáng sợ bao phủ trên người mình.

Nhất thời thân hình hắn ta thấp đi một

nửa. Nhưng mà lúc này mới là bậc thang thứ nhất nên hắn ta có thể chịu đựng được, sau khi hoàn toàn chịu đựng được, hắn ta tiếp tục đỉ lên.

Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao đi về phía thang Thông Thiên và bắt đầu leo lên.

Vượt qua cửa ải thứ nhất có tổng cộng hơn ba ngàn ngườỉ, nhưng thang Thông Thiên rất lớn nên ba ngàn người cùng đi không tính là quá chật.

La Ngạo đi tới trước mặt Phương Thần, trêu tức nhìn hắn: “Tạp chủng, đừng nói bước đầu tiên cũng không bước được nhé.”

Tô Uyển Nhi ở bên cạnh cũng cười lạnh nói: “Cửa ải này ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng.1′

Phương Thần nhíu mày nhìn hai người đi về phía thang Thông Thiên, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa ở bên cạnh làm cho hắn có hơi bực bội.

Sau khi La Ngạo bước vào thang Thông Thiên, lại làm cho người ta có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

Hắn ta đi lên nhẹ nhàng thoải mái và tùy ý

đi đến mười chín bậc cầu thang, đến đây hắn ta mới bắt đầu chậm lại.

Điều khiến mọi người càng kinh ngạc hơn là Tò Uyển Nhỉ bên cạnh La Ngạo cũng như thế, vậy mà cũng đỉ theo sát phía sau La Ngạo.

Phương Thần thấy vậy hơi nhíu mày, hắn ta cũng không ngạc nhiên La Ngạo có thể làm được, dù sao cũng được coi là thiên tài.

Nhưng hắn ta biết rất rõ Tô Uyển Nhỉ là người như thế nào, bất kể là thiên phú hay là chăm chỉ thì nàng ta đều cực kỳ bình thường, không thể nào lại thoải mái như vậy được.

Hắn ta nhìn trưởng lão trọng tài cầm lệnh bài trong tay bên cạnh thang Thông Thiên thì nhất thời hiểu rõ.

Nói vậy ông ta có thề khống chế được áp lực của người phía trên, hơn nữa nới lỏng áp lực để Tô Uyển Nhi mới có thể thoải mái như vậy.

Phương Thần đoán không sai, không chỉ có Tô Uyển Nhi mà La Ngạo cũng như thế.

Chỉ là La Ngạo chỉ giảm bớt một phần so với người khác, mà Tô Uyển Nhỉ lại giảm bớt chín phần.

Cho dù Tô Uyển Nhi có vô dụng đến đâu thì dưới tình huống giảm bớt chín phần vẫn có

thể dê dàng đi theo La Ngạo.

Nhìn thấy đại đa số mọi người đã bắt đầu leo lên, Phương Thần cũng không đợi nữa, hắn cũng bước lên thang Thông Thiên.

Nhưng mà hắn không có chú ý tới, trưởng lão trọng tài đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang thứ nhất, một luồng lực áp chế đáng sợ bao phủ trên người Phương Thần, nó nặng như Thái Sơn.

Trưởng lão trọng tài cười khẩy một tiếng: “Sự áp chế của ngươi gấp mười Lân người khác, cho dù là một vị tu sĩ Hậu Thiên Cảnh tiền kỳ cũng khó có thể chống cự, ta xem ngươi vượt qua cửa ảỉ này thế nào được.”

Phương Thần khẽ nhíu mày, luồng áp lực này rất không đúng. Nếu không phải hắn đã trải qua quá trình chuyển hóa của máu Kiếm Ma, lại trải qua tra tấn dằn vặt kinh khủng thì có lẽ hắn sẽ khó mà chịu đựng được.

Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn về phía trưởng lão trọng tàí, đồng thời ông ta cũng nhìn hắn với vẻ mặt gỉêu cợt.

Phương Thần có thể khẳng định là do đối phương giở trò quỷ.

La Ngạo và Tô Uyển Nhi nhìn thấy Phương

Thần đứng bất động ở bậc thang thứ nhất thì cười lạnh không thôi.

“Ngươi mà cũng muốn đấu với bọn ta à?

Giế.t chết ngươi dê như trở bàn tay thôi”

Nhưng ngay sau đó vẻ mặt xem kịch của bọn họ lại cứnq đờ.