Trong nhà họ Đỗ, chỉ có Dương Xuân Mai là người thực lòng tốt với nguyên chủ, nếu bà ấy muốn, Đỗ Kiều sẽ đưa bà ấy rời đi cùng.
Trong con hẻm yên tĩnh không người, khói bếp bay lên trong không khí, Tần Thiệu Diên không biết phải nói thêm gì, vài giây sau mới nghiêm túc hỏi: "Ngày mai anh tới nhà em cầu hôn nhé?"
"Ờ… Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
"Em cứ hỏi đi."
"Tại sao anh lại muốn cưới tôi?"
Đỗ Kiều chưa tự luyến đến mức cho rằng đối phương muốn kết hôn vì thích, rõ ràng hôm qua anh ấy còn rất ghét mình mà? Liệu có phải chỉ vì tính anh tốt bụng, thương hại cô nên chấp nhận hy sinh thân mình?
"Sức khỏe của ông nội anh không được tốt lắm, ông nội hy vọng anh sẽ sớm kết hôn." Trong hoàn cảnh này, anh chỉ có thể đưa ông nội vẫn còn khỏe mạnh của mình ra làm lá chắn.
Lý do này nghe có vẻ hợp lý, Đỗ Kiều bỏ qua những nghi ngờ còn sót lại trong lòng, đồng ý để anh đến cầu hôn vào ngày mai.
Nửa giờ sau—
Khi Đỗ Kiều về đến nhà, cô thấy Dương Xuân Mai đang cười ha hả làm mì, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc, có lẽ bà đã dán miếng cao dán mà bà mối Lý mang tới.
Cô rửa tay định giúp đỡ, nhưng bị Dương Xuân Mai ngăn cản: "Con đứng qua một bên đi, đừng làm phiền mẹ."
"Mà miếng cao dán này thật sự có hiệu quả, mẹ dán lên xong sau đó chân không còn đau nữa, dùng hết rồi không biết mua ở đâu giờ?"
Đỗ Kiều không phải là người ngốc, làm sao không nghe ra ý nghĩa ngầm trong lời của bà.
Cô chơi đùa với cái cối đập tỏi, đang suy nghĩ nên nói chuyện nào trước. Tuân theo nguyên tắc nói tin xấu trước rồi mới nói tin tốt, cô kể sơ lược mọi chuyện xảy ra ở bách hóa đại lâu ngày hôm nay.
Cô ước tính rằng chậm nhất vào tối nay, nhà họ Đỗ sẽ biết chuyện cô đánh vợ của giám đốc nhà máy, cảnh tượng lúc đó có thể tưởng tượng được.
"Cái gì? Mẹ của Vương Tiểu Hổ dám nói con là con hoang? Bây giờ mẹ sẽ đi xé mồm bà ta!"
Dương Xuân Mai vứt cây cán mì xuống định chạy ra ngoài, may mà Đỗ Kiều nhanh tay chặn lại: "Mẹ, chúng ta đừng quan tâm đến người phụ nữ đó, con còn một chuyện khác muốn nói với mẹ."
"Còn chuyện gì nữa?"
"Ngày mai đồng chí Tần Thiệu Diên sẽ đến nhà chúng ta cầu hôn, và con đã đồng ý kết hôn với anh ấy."
"Cái gì? Cầu hôn?!" So với việc đánh vợ của giám đốc nhà máy, tin tức về cuộc hôn nhân của con gái còn làm Dương Xuân Mai ngạc nhiên hơn.
"Không phải hai đứa không thích nhau sao? Bây giờ lại thành? Chàng trai đó chưa về thành phố Bắc Kinh hả?"
"Chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với cả nhà trước? Có phải con sợ nhà họ Vương trả thù nên vội vàng quyết định không?"
Nghe một loạt câu hỏi, Đỗ Kiều cảm thấy đau đầu.
Cô sẽ không thừa nhận rằng nhà họ Vương là một trong những lý do mình quyết định kết hôn, tin tốt là Tần Thiệu Diên thực sự xuất sắc, việc ở bên anh sẽ không quá khó khăn.
Sau một lúc, cuối cùng Dương Xuân Mai đã bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt không tốt lắm: "Con và Tiểu Tần kết hôn là chuyện vui. Về cha và anh em của con... họ muốn làm ầm ĩ thì cứ mặc kệ họ, chuyện này là do họ gây ra, sao lại đổ hết lỗi lên đầu con?"
Với ký ức của nguyên chủ, Đỗ Kiều biết Dương Xuân Mai nóng nảy nhưng suy nghĩ của bà đơn giản, bảo thủ, dù cuộc sống gia đình không hạnh phúc nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.
"Mẹ, sau khi kết hôn, mẹ đi theo con nhé? Ra ngoài mà không có mẹ bên cạnh, con thấy lo lắm."
Dương Xuân Mai cười khúc khích, chỉ nghĩ con gái đang đùa: "Sau khi kết hôn, Tiểu Tần sẽ là trụ cột của con trong nửa đời sau, có cậu ấy thì con còn lo gì? Cứ như đứa trẻ chưa cai sữa vậy."
Buổi tối, những người khác trong nhà họ Đỗ cùng nhau trở về, vừa vào nhà đã trưng cái bộ mặt đen thui.