Sau Khi Nhặt Được Năm Người Anh Trai, Kinh Thành Không Có Ai Dám Trêu Chọc

Chương 38: Kinh Doanh Bị Cướp

Du Cư Nhiên có phòng riêng tiếp khách, chủ quán Bạch cầm bàn tính, khảy một lúc kêu răng rắc nói " 4 xu 5 kg, cà tím và đậu ngô 90kg nên định giá 76 xu, nấm 4 xu 1kg thì có 10 kg định giá 40 xu , gộp lại 116 xu " "Sau này cứ 2 ngày giao rau 1 lần tới Du Nhiên Cư, được không ?"

Khương Sanh ôm túi tiền gật đầu " Được, được, nhất định sẽ đưa tới quán chú Bạch "

" Chúng ta đã nói xong, nếu như một lần phá vỡ hợp đồng, hợp tác sẽ vô hiệu" Ông chủ Bạch mặc dù cho cơ hội lũ trẻ tuy nhiên việc nào ra việc đó không phải mềm lòng không có điểm mấu chốt. Là một doanh nhân, lợi nhuận lên trên hết.

Từ Du Nhiên Cư đi ra, hai anh em đều thấy phấn khích trong mắt nhau. Nếu như bán nấm chỉ được tính là chuyện nhỏ thì thật sự giờ họ đã có cơ hội làm ăn với một quán thật sự. Chỉ cần họ nghiêm túc giao đồ ăn thì họ sẽ không chết đói nữa.

" Chúng ta cầm tiền đi mua áo bông đi anh, mua thật nhiều thật nhiều" Khương Sanh tham vọng lớn nói " Lần này chúng ta lời 50 đồng mua thêm ít kiếm lời thêm ".

Tuy nhiên khi đến cửa hàng quần áo thì chủ tiệm lại nói với họ không có áo bông xám . Một chiếc cũng không có. Khương Sanh không cam tâm.

Lần trước cô mua 20 cái, cô thấy trong kho còn mấy bao lơn ít nhất phải được hơn 50 chiếc tồn chứ, sao mà hết nhanh vậy được.

" Không có chính là không có, hôm qua có người đến cửa hàng mua hết rồi " Bà chủ bực mình nói " Có thể lừa mấy nhóc làm gì ".

Khương Sanh ngơ ngác. Quần áo độn bông xám bụi bặm rất khó bán trên huyện mới phải. Khả năng duy nhất là có người thây cô chiếm hời nên phá cô, khiến cô không có việc làm không kiếm được tiền. Ai lại vô đạo đức đang cố gắng cướp công việc của vài đứa trẻ vậy chú ? Ngọn lửa nhỏ trong mắt Khương Sanh bùng cháy như muốn thiêu hết thảy, may Trịnh Như Khiêm vội vàng nói khuyên vài câu lại.

" Em gái, tiểu ngũ nói đúng, mối làm ăn này không dễ làm, chúng ta làm cái khác" Anh thấp giọng khuyên nhủ.

Phương Hằng ngồi trên xe lừa ôm trán đề nghỉ " Đổi cửa hàng khác thì sao? Chả nhẽ không còn tiệm nào có sẵn."

Khương Sanh không nói gì. Thật ra suy nghĩ của cô cũng là sang tiệm khác. Nhưng khi cô bình tĩnh lại nghĩ là những người kia chỉ mua áo màu xám, cho dù cô mua lại được cũng khó cạnh tranh. Trừ khi cô chịu lỗ giảm giá, bán không lợi nhuận thì may ra.

Cô cảm thấy mình nên tìm cách pha vỡ thế cục này, khi đi qua Du Nhiên Cư cô đột ngột dừng lại chạy vào quán.

Cô nhớ tới anh hai vừa đàm phán một hợp đồng với quán, chủ quán Bạch rõ ràng rất do dự có nên từ chối hay không, nhưng cuối cùng phải nhượng bộ hợp tác. Khương Sanh hiểu rằng hành động này để giúp đỡ họ, cô thật sụ muốn thử hỏi ý kiến ông chủ Bạch lần nữa xem có cách nào cho cô không.

Lần đầu tiên Khương Sanh hiểu được thế giới to lớn như nào, những người bạn đã giúp có thể không giúp được bạn, nhưng hầu hết những người đã giúp bạn một lần họ có thể sẽ giúp bạn lần hai. Vì vậy cô kiễng chân lên quầy, chân thành hỏi ý kiến ông, ông chủ Bạch vuốt râu, trong lòng đặc biệt nhẹ nhõm.

Ông không hề tiết kiệm lời dạy " Người cướp mối làm ân của cô, cô chắc chắn nghĩ lại xem, sao có thể cướp lại về, tốt nhất khiến anh ta bán không được một cái, cho dù trả một chút giá cũng đáng, dạy cho họ mình không dễ chọc ".

Khương Sanh suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa, cô cảm ơn và chào tạm biệt chủ quán Bạch rồi đi về phía tiệm vải.

Anh tiểu nhị phụ trách cân khó hiểu hỏi " Chủ quán, vì sao cú giúp họ hết lần này đến lần khác vậy? "

" Lúc còn trẻ, biết kinh doanh kiếm tiền, đây là năng lực và tài năng mà những đứa trẻ bình thường khó có được" " Tôi nếu như nhìn thấy tiện tay tạo mối quan hệ tốt mà thôi" Ông cười nói " Đối với tương lai thế nào hoàn toàn dựa vào chúng lựa chọn đi " .