Mặc dù Trịnh Như Khiêm chưa nói lần nào nhưng Khương Sanh biết là anh hai rất quý trọng chiếu áo vải đẹp của y, góc nào bẩn thì giặt, nếu nhăn y phải vuốt lại cho thằng, luôn giữ cho nó sạch sẽ và gọn gàng khi ra ngoài.
Đây hình như là chấp niệm của anh , là cách anh nhớ về những kí ức ngày tháng trước kia. Nhưng bây giờ, vì hai giỏ nấm, anh ấy đã không còn trân trọng điều đó nữa. Sau khi đóng gói nấm cẩn thận Trịnh Như Khiêm cầm gói đồ lên và rời đi.
Trịnh Như Khiêm nói " Em là con gái, không thể gánh ".
Khương Sanh cười thích thú đáp lại " Anh hai, ai cũng không thể gánh".
Trịnh Như Khiêm thắc mắc " Không gánh sao lên tới huyện được ? "
Khương Sanh thực sự bội phục trước trí tưởng tượng của anh trai mình, cô vẫy tay chỉ vào mấy bóng người ở lối vào làng. Thị trấn Tà Dương nghèo , đến làng Tà Dương còn nghèo hơn. Trong thôn làng người dân chủ yếu tự đi bộ là chính , muốn vận chuyển thì gì mới dùng xe kéo, đi hơn mười km rất tốn nhiều sức đối với một người trưởng thành.
Nhưng thực tế còn có các phương tiện khác trong trấn chẳng hạn như xe lừa. Chỉ cần một con lừa phía trước kéo theo chiếc xe gỗ, người đánh xe chỉ cần ngồi phía sau xe kéo vung roi vững vàng điều chỉnh là được.
Một xe kéo lừa có thể chở thêm bảy, tám người đằng sau chưa kể hàng hóa.
Lần trước đưa Hứa Mặc đi thay thuốc , Phương Hằng có đề nghị đi huyện, nhưng với năm người bọn họ, thì 2 xu một người cả đi lẫn về tổng phải mất 20 xu.
Khương Sanh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy rất đau lòng thà đi bộ 4 tiếng tới huyện.
Nhưng mấy ngày nay cô nhìn thấy các anh đều ra sức kiếm tiền, đồng thời thấy sự cô đơn của Hứa Mặc, cuối cùng cô cắn răng quyết định chi mạnh.
" Em định thuê xe lừa. " Trịnh Như Khiêm cũng bị sốc, đau lòng nói " Cái này chưa biết bao tiền, tiền kiếm hôm nay có lẽ phải tiêu hết rồi".
Khương Sanh cắn răng nói " Em không thuê ".
Trịnh Như Khiêm bối rối nhìn xung quanh " Không thuê? "
Phương Hằng và Hứa Mặc đều bối rối còn Ôn Trí Duẫn lại tỏ ra bình tĩnh. Đây chính là vì Khương Sanh đã sớm bàn với anh bốn, trong tay cô có 2 hạt đậu vàng, vốn định đưa cho thầy lang. Nhưng sau đó thầy lang bị gϊếŧ hại nên 2 hạt đậu vàng vẫn còn trong tay cô, nghĩ thật quá tàn nhẫn khi phải chạy ngày 4 tiếng lên huyện để giao nấm , chi bằng cắn răng mua xe lừa.
Ôn Trí Duẫn ủng hộ, anh cũng không có ý nhận cho cha mẹ, chỉ nói Khương Sanh muốn dùng cho việc gì thì dùng. Khương Sanh mua xe lừa bằng một ngụm máu. Con lừa già giá 2 lượng bạc, xe kéo gỗ giá chỉ 300 đồng xu.