Nhìn thấy chợ sắp tan, trong lòng Khương Sanh run rẩy.
Cho đến khi, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước quầy hàng, kiểm tra độ tươi của nấm rồi gật đầu: "Nấm này bán 5 đồng 1 cân? Có thể rẻ hơn chút không?”
“Bác lấy hết sao? Lấy hết 4 đồng”. Khương Sanh lập tức trả lời.
Người đàn ông trung niên nhướng mày, xua tay: “Tôi muốn tất cả.”
Cả ngày đợi không uổng cổng rồi.
Trịnh Như Khiêm xém chút nữa khóc.
May mắn thay, Khương Sanh đã tính đến tình huống này và nhanh chóng cân nhắc và đóng gói nó, "Bác ơi, hơn 9 cân, tổng là 36 đồng”.
Người đàn ông trung niên không hề nói nhảm, cầm ra ba mươi sáu đồng tiền.
Người đàn ông này ăn mặc sang trọng, mặc một chiếc áo choàng dài bằng vải mịn, đẹp hơn cả bộ đồ mà Trịnh Như Khiêm đang mặc, tính cách hào phóng và không coi trọng mấy chục đồng bạc.
Không giống như người ở thị trấn, mà giống như người ở huyện.
Đôi mắt Khương Sanh sáng lên, hét lúc ông quay người, “Bác, chúng tôi còn rất nhiều nấm như vậy, bác cần không?”
Người đàn ông trung niên dừng lại một chút, quay đầu lại: “Nếu như tươi như vậy, tôi đều cần”.
“Tươi, đều là hàng tươi”. Khương Sanh hứng thú, “Bác nếu như không cần phơi, chúng tôi thậm chí có thể giao trong ngày”.
Người đàn ông trung niên không nói gì và yêu cầu người đi cùng cầm nấm thật tốt.
Trước khi đi, ông bình thản nói, “Tôi có thể thu, nhưng sẽ không đến thị trấn, mấy đứa nếu muốn làm mối làm ăn này, thì đưa đến Du Nhiên Cư của huyện”.
Có lẽ ông chắc chắn rằng những đứa trẻ này không thể được gửi đi xa nên ông chắp tay rời đi sau khi nói lời này.
Du Nhiên Cư.
Nghe có vẻ rất ấn tượng.
Khương Sanh cũng đến huyện, Trịnh Như Kiêm chính là cô nhặt được ở cửa sau của Di Hồng Viện, không thể thể nói rằng mình biết cả huyện, nhưng các nhà hàng
“Lẽ nào là mới mở sao?” Cô nhịn không được lẩm bẩm.
Liếc nhìn Trịnh Như Khiêm, người đàn ông mập mạp vốn luôn ngốc nghếch vui vẻ này rơi vào vẻ trang nghiêm khó hiểu, rõ ràng đang nhớ lại một số ký ức khó chịu.
“Anh hai”. Khương Sanh chỉ có thể ôm cánh tay anh nũng nịu, “Anh hai, anh có sợ đến huyện không, sợ hay không sợ”.
Trịnh Như Khiêm quay lại, nói một cách gay gắt, “Anh mới không sợ, đổi lại kiếm được 16 đồng, đừng nói là đến huyện, đến núi đao biển lửa anh cũng đi”.
Khương Sanh vui vẻ nói, “Được, em đi cùng anh hai”.
Phương Hằng không hiểu tại sao đi huyện lại có thể so sánh với đi núi đao biển lửa, nhưng nhìn hai anh em đang cười như ngốc, anh không khỏi cong môi lên.
Mặc dù anh đã rời bỏ Tokyo thịnh vượng và cuộc sống giàu có, nhưng khi anh gặp họ, mọi chuyện dường như không tệ lắm.
Phương Hằng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tokyo và thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Khương Sanh lao tới nắm lấy tay áo anh, "Anh ba, em có chuyện muốn nhờ anh”.
Khương Sanh rất vui khi kiếm được lợi nhuận ròng 16 đồng cho lần kinh doanh đầu tiên của mình, nhưng cô cũng không quên những gì mình gặp phải khi thu hoạch nấm.
Cô muốn cứu dì Trương khỏi lửa và nước.
Chuyện này cần phải đưa lên đầu Phương Hằng, người nào có giá trị thực lực cao nhất thì nên được cả nhà lựa chọn.
“Em cần anh đánh chân tay một người sao?” Phương Hằng sửng người.
Anh cảm thấy mình sắp thay đổi cách nhìn về cô bé Khương Sanh, một cô bé dễ thương như vậy lại có thể tàn nhẫn như vậy, có thể so sánh với một quan chức độc ác ở Tokyo.
“Không cần đáng gãy chân tay cũng được”. Khương Sanh nghiêm túc nói, “Chỉ cần để ông ấy không thể động đậy là được”.
Phương Hằng, “......”