“Ông ơi”. Vợ thầy lang khóc lớn, lập tức bị đánh.
“Còn khóc, còn khác, ta bán bà vào lầu xanh!”
Dưới sự điều khiển có chủ ý của Phương Hằng, họ từ từ đi theo đám đông, không dám dừng lại ở lối vào phòng khám cho đến khi khoảng cách được nới rộng và bóng dáng người sai dịch cầm dao biến mất.
Khương Sanh rưng rưng nước mắt, cô không hiểu thầy lang đã phạm sai lầm gì mà đáng bị đối xử như vậy.
Hứa Mặc nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Phương Hằng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh Như Khiêm nhìn trái nhìn phải, sau đó sờ gáy anh, nhỏ giọng nói: "Nên làm gì với chân của anh trai?"
Đúng vậy, thầy lang không có, ai xem bệnh cho họ.
Khương Sanh không thể chịu đựng được nữa, nước mắt trào ra.
“Chỉ có thể đến huyện”. Phương Hằng cau mày.
Nhưng với tốc độ họ kéo xe, từ ngôi đền đổ nát đến thị trấn sẽ mất một giờ và từ thị trấn đến huyện phải mất bốn giờ.
Chuyến đi khứ hồi kéo dài tám tiếng đồng hồ thậm chí không thể chịu nổi ngay cả khi có một chiếc xe trống chứ đừng nói đến việc có người trên xe.
Khương Sanh nghiến răng nghiến lời, “Chúng ta đợi ở đây, ngộ ngỡ thầy lang về”.
Không ai phản đối nên cô mở cửa phòng khám, đặt Hứa Mặc lên giường tư vấn, lặng lẽ chờ đợi.
Tuy nhiên, sau khi chờ đợi suốt cả ngày, vẫn không có ai đến.
Khương Sanh không thể chịu đựng được cơn đói và đưa Phương Hằng ra ngoài mua bốn cái bánh bao.
Trở lại phòng khám, mỗi người một cái, nhấm nháp hai miếng bánh bao nóng hổi, thật là hạnh phúc.
Ngay khi Khương Sanh đang nuốt nước bọt, đột nhiên có tiếng ép gỗ.
Ngay sau đó, chiếc l*иg phía sau giường Hứa Mặc được nâng lên tạo ra một khe hở hẹp, lộ ra một đôi mắt đen láy.
Khương Sanh giật mình đến nỗi chiếc bánh bao suýt rơi xuống đất.
May mắn thay, cô vội vàng bắt được, cô vỗ ngực, sợ hãi hỏi: "Là ai?"
Người kia không nói gì, chỉ nhìm chằm chằm vào bánh bao của cô, ánh mắt khao khát.
Chắc cũng đói rồi.
Khương Sanh không nói gì, chỉ ngồi xổm trước hộp và cắn một miếng bánh bao.
Mùi thơm của thịt quyện với mùi hành xộc thẳng vào mũi, người trong hộp chịu đựng hồi lâu, cuối cùng cũng thu hẹp được khoảng cách.
Hãy ra khỏi tầm mắt.
Khương Sanh hoàn toàn không nói nên lời, cô đặt chiếc bánh bao vào trong lòng và dùng sức mở hộp ra.
Khi bước vào, nhìn thấy một cậu bé gầy gò yếu đuối đang co ro trong góc hộp gỗ.
Nhìn thấy Khương Sanh, anh có vẻ giật mình, lấy tay che mặt, hơi run lên.
Chưa bao giờ thấy một cậu bé nhút nhát như vậy.
Khương Sanh hiếu kỳ, tò mò bước tới hỏi, “Anh là ai? Vì sao ở đây?”
Đứa bé không trả lời.
Khương Sanh suy nghĩ một lúc và đưa ra nửa chiếc bánh bao ra.
Cậu bé bị mùi hương quyến rũ, nuốt vài ngụm nước miếng, cuối cùng không nhịn được mà ngậm lấy, cắn từng miếng nhỏ rồi chậm rãi nuốt xuống.
Anh ta rõ ràng là một người đàn ông, cách cư xử của anh ta còn tế nhị hơn những cô gái bình thường.
Sự tò mò của Khương Sanh sắp bùng nổ, cô nói gần như quyến rũ: "Anh nói cho tôi, anh là ai? Tôi sẽ đãi bạn một chiếc bánh bao khác."
Cậu bé ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, liếʍ môi lần nữa, sau đó khàn giọng nói: “Tôi tên Ôn Trí Duẫn.”
“Cha tôi và mẹ tôi, bị đám người xấu kéo đi rồi”.
“Họ nói tôi trốn đi, nói nếu như một ngày sau không quay lại, mình tôi.......chạy càng xa càng tốt”.
Ôn Trí Duẫn đè nén nỗi buồn, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Khương Sanh chợt nhận ra.
Thì ra là con của thầy lang, cha mẹ chắc gặp nguy hiểm, để con họ trốn đi.
Gần như ngay lập tức, Khương Sanh cảm thấy trong lòng anh hùng và đầy tham vọng.