Kim Chủ Hắn Có Tính Nghiện

Chương 1

Buổi tối, khách sạn Imperial.

Mộ Nam Kình trầm ổn bước đi, dáng vẻ vạn người ngưỡng mộ đi ra cửa khách sạn.

Mấy đối tác làm ăn đi theo phía sau anh, cười lấy lòng đến gần.

Mộ Nam Kình chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhìn không chớp mắt, một khuôn mặt thâm trầm nhưng lạnh nhạt, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Khí thế của người đàn ông mạnh mẽ, cho dù mọi người biết anh cố tình lạnh nhạt, cũng không dám mạo muội nửa câu, chỉ có thể tiếp tục cười bồi.

Mộ gia ở Giang Thành là sự tồn tại một tay che trời, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, bây giờ có thể nói chuyện cùng Mộ Nam Kình đã đủ khiến phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

Nhưng người đàn ông mới vừa đi xuống bậc thang bên ngoài khách sạn, lại bỗng chốc dừng bước, khiến cho người xung quanh chấn động, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ sự việc đã có tin tức?

Mọi thứ không như họ nghĩ.

Mọi người lau mắt nhìn, trong lòng Mộ đại thiếu không biết từ lúc nào đã có thêm một người phụ nữ.

Cô gái mặc một thân váy đỏ, tấm lưng xinh đẹp trần trụi, tóc quăn gợn sóng che khuất khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người có lồi có lõm kia đã có thể biết đó là một tuyệt thế giai nhân.

Chỉ là… khắp Giang Thành ai không biết đại thiếu của Mộ gia không gần nữ sắc, trợ lý và thư ký bên cạnh toàn bộ đều là đàn ông.

Người đời đồn đãi Mộ Nam Kình chán ghét người khác phái đυ.ng vào anh, đã từng có mấy vị cấp dưới nữ yêu thương nhung nhớ, đều bị anh nghiêm mặt sa thải tại chỗ, vĩnh viễn không tuyển dụng.

Hôm nay, người phụ nữ này lại trực tiếp dán lên, vậy mà Mộ đại thiếu cũng không có đẩy cô ấy ra?

Người phụ nữ này... Rốt cuộc là ai?

Không cần bọn họ suy đoán, trợ lý của Mộ Nam Kình đã đến gần thấp giọng nhắc nhở Mộ Nam Kình.

“Mộ tổng, đây là đại tiểu thư La thị vừa phá sản, La Thi Thi, nghe nói bị La gia đuổi ra ngoài, hiện tại đang tìm đàn ông có tiền khắp nơi để bán mình, La thị là hồ nước sâu, chúng ta không nên chen chân.”

“Ừ, biết.” Mộ Nam Kình hiếm khi trả lời, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, mỗi chữ đều toát ra hơi thở không ai bì nổi của bậc vương giả.

Anh vẫn không đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

Không phải anh không muốn đẩy, mà là cô gái này gắt gao túm lấy vạt áo của anh, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng anh không ngừng run rẩy.

“Sợ à?”

Mộ Nam Kình dựa vào trực giác rong ruổi thương trường nhiều năm, ngẩng đầu nhìn về phía sau người phụ nữ.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ngủ đang xách roi da nâng bụng bia chạy tới, trong miệng mắng chửi um xùm, "Đồ đĩ điếm, tiền ông đây đã cho cô rồi, kết quả lại muốn chạy?”