Mộ Dung Hổ vẫn còn chưa thể tin được ngôn từ phiến diện của thập tam phu nhân, nàng khêu đèn thức đêm chép ba trăm lần quy tắc nữ giới bằng tốc độ nhanh nhất, đến mức ngay cả lòng bàn tay cũng có mấy vết phồng, nàng bất chấp đau đớn, vội vàng cầm theo bản chép tay của mình đi tìm Tiết Cẩm Vân, muốn cho hắn xem, chỉ mong hắn có thể nguôi giận.
Nhưng đi đến phòng hắn, thì lại không thấy Tiết Cẩm Vân ở trong phòng, Mộ Dung Hổ tùy tiện kéo lấy một gia đinh, hỏi thăm mới biết rằng Tiết Cẩm Vân đã ra ngoài với Lục công chúa!
Mộ Dung Hổ truy hỏi bọn họ đi đâu, gia đinh trả lời một cách hết sức hàm hồ, chỉ nói rằng bọn họ ra chợ Đông mua một chút vật phẩm, nhưng cụ thể là mua cái gì mua ở đâu thì lại không nói được.
Mộ Dung Hổ rầu rĩ trong lòng, cũng không biết được là cảm xúc gì. Nàng đặt một xấp giấy đã chép xong lên trên bàn, sau đó đá cửa bỏ đi.
Nàng một mình lang thang không có mục đích, đi lòng vòng trong khu chợ náo nhiệt, đám đông ở bốn phía đều là đi cùng nhau, chỉ có một mình nàng là cô độc, thật thê lương.
Ánh mắt Mộ Dung Hổ nhìn lướt qua bọn họ muốn tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc, trong lòng nàng rất hỗn loạn, tràn đầy mâu thuẫn và khổ sở, nàng đã hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy Tiết Cẩm Vân và Lục công chúa, nhưng lại không muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ ở bên nhau.
Bỗng dưng, bước chân nàng dừng lại ở trước cửa một tiệm kim hoàn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, hai thân ảnh đang trò chuyện vui vẻ bên trong kia, chẳng phải chính là người mà nàng muốn tìm sao?
Lục công chúa tay cầm một chiếc mũ phượng hoa quang lộng lẫy, cũng không biết đang nói điều gì với Tiết Cẩm Vân, hắn cũng gật đầu tán thành, ánh mắt tươi cười tràn đầy dịu dàng, sáng rực lấp lánh, tất cả mọi thứ xung quanh hai người bọn họ đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Mộ Dung Hổ ngây ngốc nhìn chằm chằm, trái tim giống như bị một đôi tay bóp nghẹn, một nỗi đau đớn quặn thắt dâng lên từ tận đáy lòng, xông thẳng lên chóp mũi, chuột sợ đến mức trong mắt nàng lập tức có lệ ứa long lanh.
Tiết Cẩm Vân dường như cảm giác được điều gì đó, lập tức hướng ánh mắt nhìn về bên này, Mộ Dung Hổ sợ hắn nhìn thấy bộ dạng cô đơn chật vật của mình, liền xoay người vội vã thoát khỏi nơi khiến nàng không hít thở nổi này.
Nàng chạy thẳng một đường, vừa đi vừa khóc sướt mướt, đến Diệp Vương phủ, lúc này Hạ Hầu Quý Diệp đang nằm trên giường hưởng thụ ân sủng của mỹ nhân, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Mộ Dung Hổ không khác gì heo bị gϊếŧ, lập tức mất hứng, không thể không mặc quần áo, đi ra ngoài an ủi nàng.
“Huhuhu, đều là tại ngươi, là ngươi nói bậy! Tướng công không cần ta nữa, hắn muốn cưới Lục công chúa rồi, ta phải làm sao bây giờ, huhuhu!”
Hạ Hầu Quý Diệp đau đầu, xoa xoa ấn đường, thực ra theo như những gì hắn biết về Tiết Cẩm Vân, thì tên kia vừa cổ hủ lại cứng nhắc, đã yêu một người thì nhất định đến chết cũng không rời không bỏ, nhìn thế nào cũng không giống loại sớm ba chiều bốn như vậy, thật không hiểu được Mộ Dung Hổ suốt ngày kêu trời khóc đất, ầm ĩ cái gì?!
“Ngươi đừng khóc, tên tiểu tử Tiết Cẩm Vân kia thẩm mỹ có vấn đề, Lục công chúa lại quá xinh đẹp, tuyệt đối không phải loại hắn thích, ngươi cứ yên tâm đi, hắn sẽ không cưới nàng ta đâu.”
“Huhu! Ngươi gạt ta! Hai người bọn họ cũng đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự, ta vừa mới nhìn thấy bọn họ hẹn hò với nhau, huhuhu.”
“Hẹn hò? Không phải thật đó chứ?”
“Là thật đấy! Ta tận mắt nhìn thấy mà! Huhuhu.”
Hạ Hầu quý diệp bực bội gãi đầu, hét lên: “Được rồi! Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc?!”
“Huhuhu, tướng công không cưới ta, ta không khóc thì còn có thể làm gì bây giờ?”
“Khóc thì có thể làm được gì?! Đủ rồi, Tiết Cẩm Vân không cưới ngươi, bổn tiểu Vương gia cưới ngươi, được chưa?!” Hạ Hầu Quý Diệp vung tay lên, hào khí toả ra vạn trượng. Bộ dạng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?!
Không ngờ Mộ Dung Hổ vừa nghe lời này, càng khóc thảm hại hơn, “Huhuhu, ta không chịu, ta không gả cho ngươi đâu, ngươi đã có mười tám thị thϊếp, ta gả vào đây chỉ có chịu tội thôi....”
Nguyên tắc làm người của nàng là: tuyệt đối không làm thϊếp, làm thϊếp sẽ bị người ta khinh!
Hạ Hầu Quý Diệp cười haha, nói: “Vậy thì đúng là ngươi không biết, chính thê là lấy để giữ nhà, thị thϊếp mới là lấy để yêu thương, ngươi gả cho bổn tiểu Vương gia, nhất định sẽ không ai dám bắt nạt ngươi.”
Mộ Dung Hổ tỏ ra xem thường, “Ta không tin ngươi.”
Hạ Hầu Quý Diệp bắt đầu liệt kê: “Tuy rằng tiểu thϊếp ở trong phủ của ta khá nhiều, nhưng vẫn chưa ai có con nối dõi, phòng trống còn rất nhiều, bây giờ ngươi sống ở phủ Tướng quân nói khó nghe thì là ăn nhờ ở đậu, thân phận cũng chỉ cao hơn nha hoàn một chút, Nhưng nếu người đến chỗ của ta thì muốn ở phòng nào, sân viện nào cứ thoải mái mà lựa chọn! Hơn nữa nếu cái bụng của ngươi biết tranh đua, sinh cho ta một đứa con, bổn Vương sẽ phong ngươi làm chính phi, sao hả? À đúng rồi, đầu bếp ở Diệp Vương là có thể so sánh với Ngự Thiện Phòng đấy, tất cả các món ăn kim bài ở Ngự Hương Lâu, ông ta đều biết làm.”
Mộ Dung Hổ yên lặng nghe, ánh mắt cuối cùng cũng sáng lên, “… Thật sao?”
Hạ Hầu Quý Diệp vỗ ngực bồm bộp, “Còn có thể giả được hay sao?!”. Xin hã𝒚 đọc tr𝐮𝒚ện tại ﹟ 𝑻R𝐮M𝑻R 𝗨𝒀𝘦𝗡﹒𝒗n ﹟
Tiểu Vương gia làm việc, từ trước đến nay luôn vội vàng hấp tấp, ngay trong đêm hôm đó đã phái người đưa thư và lễ vật cầu hôn đến phủ Tướng quân.