Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 2: Đổi Lấy [Che Trời]

Dương Lỗi nhìn những quyển tiểu thuyết hiện lên trong đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Giá trị danh vọng? Những quyển tiểu thuyết này cần phải dùng cái gọi là Giá trị danh vọng để đổi lấy? Những giá trị danh vọng này là cái gì? Danh tiếng của mình à?”

Hôm qua, khi giao diện này hiện lên trong đầu hắn thì cũng chỉ có những ô biểu tượng, ô biểu tượng [Tiểu thuyết] không thể tiến vào, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy Giá trị danh vọng là hơn 9.000.

Bây giờ giá trị danh vọng đã hơn mười ngàn rồi, có thể tiến vào giao diện [Tiểu thuyết].

Trong lòng Dương Lỗi có rất nhiều nghi vấn, nhưng những giao diện khác lại không tiến vào được, hắn cũng không biết phải hỏi ai.

“Những quyển sách này... Hình như mình không cần Giá trị danh vọng cũng có thể đọc?”

Hắn hơi suy ngẫm một chút, sau đó thử lật một quyển ra, không ngờ đúng là không có bất cứ trở ngại nào, căn bản không cần cái gọi là Giá trị danh vọng.

Quyển sách hắn mở ra chính là [Che trời].

Sau khi xem xong phần giới thiệu, Dương Lỗi vô cùng kinh ngạc.

“Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi chỉ tồn tại sự lạnh lẽo và bóng tối, chín con rồng khổng lồ đang lôi một chiếc quan tài bằng đồng thau, tồn tại từ rất xa xưa...”

“Giới thiệu gì mà ngắn thế!”

Dương Lỗi rất thích đọc tiểu thuyết, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên những trang web lớn nhỏ của nước Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vừa đọc phần giới thiệu đã cảm thấy bị thu hút.

Tiến vào “Chương 1: :”, Dương Lỗi đọc tiếp.

Trong truyện, nhân vật Diệp Phàm và các bạn học đi đến Thái Sơn, trong lúc vô tình đã bị chín con rồng kéo quan tài kia đưa đến một khu vực bầu trời đầy sao, sau đó, Diệp Phàm mới biết bản thân mình chính là Hoang Cổ Thánh Thể.

Dọc đường trải qua vô số nguy hiểm, học được rất nhiều nguyên thuật, chiến đấu với các Thánh địa thế gia, chiến đấu với sinh vật cổ đại, gây dựng lại Thiên Đình...

Sau khi đọc xong hơn một trăm chương đầu của quyển sách, Dương Lỗi hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Đến cuối cùng, đọc đến đoạn Diệp Phàm đạt tới Chuẩn đế của Cửu Trùng Thiên, liên tục chém gϊếŧ những nhân vật cấp Đế khác thì trong lòng hắn càng cảm thấy sôi trào.

Cứ như vậy, Dương Lỗi vô thức đọc hết cả quyển tiểu thuyết.

“Quyển truyện này viết hay quá.”

Trong mấy năm qua, Dương Lỗi thích nhất là đọc sách, hắn gần như đã đọc hết tất cả những quyển tiểu thuyết được đề cử trên mạng, thế nên ánh mắt của hắn rất cao, không phải quyển nào cũng sẽ đọc.

Thế mà bây giờ, hắn lại hoàn toàn bị [Che trời] thu hút!

Toàn bộ nội dung của [Che trời] vô cùng tráng lệ, khung cảnh hoành tráng, khắc họa các nhân vật phụ cũng rất tốt: Vô Thủy đại đế, Ngoan Nhân đại đế, Thần vương Khương Thái Hư hầu tử, Lão Phong tử, Hoa Vân Phi, Tiểu Bằng vương, tổ ba người Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Long Mã...

Dương Lỗi nghĩ đến những nhân vật này, không tự giác mà phác họa ra hình tượng của bọn họ!

Hắn cảm thán một chút, sau đó bỗng nhiên giật mình.

“Thời gian đọc sách của mình sao mà nhanh thế?”

Lúc này, Dương Lỗi hoàn toàn choáng váng. Toàn bộ quyển tiểu thuyết [Che trời] là một tác phẩm hơn sáu triệu chữ, vậy mà hắn chỉ đọc hơn hai tiếng là xong.

“Có vẻ như thời gian đọc sách trong đầu khác với thời gian đọc sách bên ngoài.”

Đọc sách bên ngoài là lật từng trang để xem, nhưng đọc sách trong đầu thì Dương Lỗi đọc bằng suy nghĩ, giống như dòng chảy thời gian đột nhiên chậm lại rất nhiều!

Một phút ở thế giới bên ngoài tương đương với một giờ đọc trong giao diện.

Dương Lỗi không biết tại sao giao diện này lại tồn tại, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, Dương Lỗi nhìn về phía những Giá trị danh vọng kia, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Mình đã đọc hết [Che trời] rồi, những Giá trị danh vọng này có tác dụng gì đây?”

Hắn suy nghĩ một lát, lại chuẩn bị lật xem [Che trời].

“Hả? Chỉ có thể xem trước hai trăm ngàn chữ?”

Dương Lỗi khẽ nhíu mày, lần này ngoài hai trăm ngàn chữ đầu ra thì những phần sau của [Che trời] đều không xem được nữa.

Nhưng mà nhờ có phát hiện này mà Dương Lỗi mới hiểu được tác dụng của những Giá trị danh vọng kia.

“Xem ra tiểu thuyết này chỉ có thể đọc miễn phí một lần, nếu muốn đọc lần hai thì phải dùng Giá trị danh vọng đổi lấy.” Dương Lỗi nói thầm.

“Tiểu Lỗi, ra ăn cơm thôi.”

Dương Lỗi đang suy nghĩ thì âm thanh của Triệu Tố Lan từ dưới lầu truyền đến.

“Con xuống ngay đây.”

Dương Lỗi đi xuống lầu, một nhà ba người ngồi bên bàn ăn cơm.

Dương Viễn Minh vừa mới ra ngoài, mới trở về cách đây không lâu. Ông ăn mấy miếng cơm, sau đó lên tiếng: “Tôi vừa đi nói chuyện với chú ba một chuyến, nhà ông ấy có năm mẫu ruộng không trồng đến, ông ấy đồng ý để cho chúng ta làm hồ nuôi cá.”

Trình độ văn hóa của cha Dương mẹ Dương không quá cao, bọn họ chỉ biết đào ao thả cá.

Năm mẫu ruộng ở nhà đều làm hồ cá, thêm năm mẫu này nữa là tổng cộng mười mẫu hồ cá.

Dương Lỗi không nói gì, hắn biết tình huống hiện tại trong nhà.

Bệnh đau đầu của hắn chạy chữa hết trong nước ra nước ngoài, tốn kém không biết bao nhiêu tiền. Gia đình hắn tiêu hết tiền dành dụm, rồi còn vay mượn một đống.

Tổng cộng tất cả các khoản thì nhà hắn còn nợ khoảng chín trăm ngàn!

Gia đình bọn họ ngoại trừ ngôi nhà này thì cũng chẳng còn gì cả, nợ chín trăm ngàn là một áp lực lớn đối với cha Dương, mẹ Dương.

Nghe cha Dương nói thế, mẹ Dương rất vui vẻ: “Thế thì tốt quá rồi, chúng ta ăn cơm xong thì ra ruộng luôn đi.”

Ăn uống xong xuôi, mẹ Dương dặn dò Dương Lỗi một chút, để hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

“Tiểu Lỗi, con cứ ở nhà đọc sách đi, mệt thì ngủ một giấc.” Triệu Tố Lan dặn dò.

Mặc dù Dương Lỗi đã cảm thấy mình khôi phục hoàn toàn rồi, nhưng trong mắt cha mẹ hắn thì hắn vẫn là một bệnh nhân.

“Vâng, con biết rồi.” Dương Lỗi gật đầu.

Chờ cha mẹ rời đi, hắn quay về phòng, trực tiếp mở máy tính lên.

Mặc dù đã một thời gian không sử dụng, nhưng máy tính vẫn hoạt động rất tốt.

Dương Lỗi lên mạng, tìm kiếm [Che trời], nhưng lại không tìm được quyển tiểu thuyết này.

Hắn lại nhập những từ ngữ trong phần giới thiệu, chín con rồng kéo quan tài, Bắc Đẩu tinh vực, Hoang Cổ Thánh Thể...

Không có! Vẫn không có!

“Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này không phải của nước Hạ, mà đến từ nơi khác?” Dương Lỗi nghĩ thầm.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giao diện rất phản khoa học, những tiểu thuyết trong đó không thuộc về nước Hạ, nhưng hắn lại không cảm thấy kinh ngạc cho lắm.

“Nếu như không tìm thấy, vậy thì nếu như mình đăng nó lên trang web tiếng Trung Bác Đằng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đồng ý đọc!”

Trong lòng Dương Lỗi lộ ra vẻ hưng phấn.

Tại trang web tiếng Trung Bác Đằng có lượng tác giả động đảo, khoảng chừng cả triệu người, trong số đó có rất nhiều người viết tốt, được trả rất nhiều tiền thù lao.

Hắn cảm thấy nội dung của [Che trời] rất chất lượng, hoàn toàn không thua kém những tác phẩm đăng trên trang web đó chút nào!

“Không lãng phí thời gian nữa!”

Dương Lỗi hít sâu một hơi, giao diện trong đầu lại hiện ra. Ý thức của hắn tiến vào ô biểu tượng [Tiểu thuyết], những quyển tiểu thuyết nhanh chóng hiện ra trước mặt hắn!

“Đồi!”

Trong lòng hơi động, những tin tức trước mắt Dương Lỗi lập tức thay đổi.

[Giá trị danh vọng đã có: 11].

[Che trời]: Đã đổi.

[Thế giới hoàn mỹ]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thôn phệ tinh không]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

...