Sau khi tảo triều, hoàng đế Tiêu Húc cùng mấy vị tể tướng tiếp tục nghị sự một vài chuyện tại Nghị Sự đường, thái sư Lữ Văn Chinh vào cung yết kiến, chúng tể tướng nhất thời giải tán sớm, Tiêu Húc giữ Lữ Văn Chinh ở lại uống chén trà nhỏ, cũng không đàm đạo lâu hơn liền sai người đưa Lữ Văn Chinh đến Kiến Ninh cung.
Lữ Văn Chinh ngồi tại nơi đợi gặp chỉ thấy rèm châu khẽ rung, Tiêu Thanh Quy thân mang váy có họa tiết hoa Sen màu xanh ngọc, khoác áo tơ vàng, tay cầm chuỗi tràng hạt Bồ Đề chậm rãi ngồi xuống. Lữ Văn Chinh tuổi đã gần 80, cử chỉ chậm rãi chắp tay quỳ xuống hành lễ, ngữ khí lại có chút cao ngạo: "Lão thần bái kiến trưởng công chúa điện hạ. "
"Lữ thái sư miễn lễ, mời ngồi." Tiêu Thanh Quy nhìn qua Thọ Mi ra hiệu châm trà, nói tiếp: "Bản cung thân thể hư nhược, không tiện tự mình lên trước đỡ Lữ thái sư đứng dậy, thái sư lần sau chớ cần hạ lễ lớn như thế."
Lữ Văn Chinh lúc này mới nhìn thấy rõ chân dung Tiêu Thanh Quy, nàng từ nhỏ sinh trưởng ở nơi được xưng là lãnh cung lạnh lẽo – Lương Thu cung, một tay cô cô Bính Niệm nuôi dưỡng lớn lên, thẳng đến năm mười bốn cập kê mới trở lại tẩm điện hiện nay. Lữ Văn Chinh tuổi tác đã cao, không còn thường tham dự nhiều vào việc triều chính, càng không có mấy cơ hội có thể nhìn thấy vị trưởng công chúa điện hạ này.
Nghe đâu trên trán nàng có một cái nốt ruồi Quan Âm, hiện tại đã bị hoa điền che lại chưa thể chân chính nhìn thấy. Bởi vì bệnh nặng nên làn da của nàng trắng bệch, không cần phải phủ phấn, giữa môi cũng chỉ thoa một lớp son mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ tao nhã, dung mạo quả thực thừa hưởng nhiều nét đẹp của tiên hoàng và thái hậu. Nàng có khí chất của một nàng công chúa hoàng gia và vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, nhưng đáng tiếc lại quanh năm làm bạn với bệnh tật. Trên đầu nàng chỉ đeo vài chiếc trâm cài giản dị, nữ tử xưa nay luôn coi cách ăn mặc, tô điểm lộng lẫy chính là xinh đẹp, thế mà trâm cài của công chúa uy nghiêm đội trên đầu còn không rực rỡ nhiều màu bằng trâm cài của lão bà mình ở nhà, thực sự không phù hợp với lễ nghi.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Chính không khỏi cảm thấy có chút bị chỉ trích, hắn vốn là một lão già thông thái, trên hết luôn tin vào phép tắc xã giao và luật pháp, hơn nữa, vì có thành kiến với Tiêu Thanh Quy nên chỉ hừ lạnh một tiếng, sau khi ngồi xuống một lúc lâu còn không chịu uống một ngụm trà nào.
Tiêu Thanh Quy làm bộ hoàn toàn không biết gì đối với sự dò xét của hắn, một lòng chuyên tâm thưởng trà, giữa hai người phảng phất như đang đọ sức trong im lặng.
Cuối cùng vẫn là Lữ Văn Chinh không chịu nổi trước, trầm giọng nói: "Không biết trưởng công chúa điện hạ triệu kiến lão thần là có chuyện gì? Xin trưởng công chúa mở lời. Lão thần tuổi cao sức yếu, vốn nên cáo lão về quê, nếu không phải có sự ủy thác của tiên hoàng, lại không muốn dựa dẫm vào người khác, lão đã tự mình biên soạn sử sách. Hôm nay lão thần phụng chỉ của trưởng công chúa mà tiến cung, vừa đến đã hoang phí thời gian nửa ngày tại đây, lão thần không khỏi sợ hãi đã phụ lòng giao phó của tiên đế."
Tiêu Thanh Quy nghe ra được ẩn ý trong lời nói của lão khi nhắc đến di ngôn của tiên hoàng, bất quá chỉ là lão đang cố gây áp lực tới nàng, nhắc nhở nàng không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi, từ "hoang phí" dùng có chút táo bạo, hơn nữa lão ta đã nhận định Tiêu Thanh Quy mời hắn vào cung chính là triệu kiến vô cớ.
Nàng làm bộ như nghe không hiểu, không nóng không lạnh mà nói ra: "Phụ hoàng lúc lâm chung có hai nguyện vọng, một là thu phục lại lãnh thổ đã mất ở Giang Nam, vào năm Long Hằng thứ hai, hoàng huynh đã đích thân đem quân xuống Giang Nam, sau nhiều tháng thủy chiến giành được đại thắng, hai là trùng tu lại sử cũ và biên soạn bộ sử mới. Bệ hạ đã đem việc này giao phó cho bản cung, bản cung tất nhiên là tận tâm tận lực... Thái sư tuổi đã cao, bản cung không đành lòng nhìn thái sư bôn ba nên đã ra lệnh mời 12 vị trong Hàn Lâm viện nhập phủ thái sư, vẻn vẹn mỗi tháng chỉ cần một lần vào ngày 15 đến Hàn Lâm viện cùng bản cung thảo luận, thế nhưng bản biên soạn gần hoàn thiện cũng đã đến tay bản cung, lại chậm chạp không thấy thái sư đâu..."
"Trưởng công chúa vì ta đã già mà lo lắng hết lòng, quả nhiên không uổng phí danh tiếng của tiên đế. Tiên đế ở dưới suối vàng có biết, chắc hẳn cũng không khỏi nuối tiếc trước khi lâm chung đã cùng trưởng công chúa bất hòa ý kiến nhiều lần, tổn thương tới tình cảm cha con." Lữ Văn Chinh đem lời của Tiêu Thanh Quy đánh gãy, mang theo chút châm chọc nói.
Mùa thu năm Nguyên Huy thứ 21, thế tổ Hoàng đế Tiêu Phục một thân bệnh tật nằm liệt giường phải tạm ngừng lên triều. Tiêu Thanh Quy thân là trưởng nữ phải thường xuyên túc trực để chăm bệnh, Tiêu Phục khăng khăng hạ chỉ vì Tiêu Thanh Quy chọn rể, Tiêu Thanh Quy lại không muốn, nhiều lần ngỗ nghịch cho nên cha con thường xuyên xảy ra cãi vã, lão hoàng để tức giận đến mức bệnh tình ngày càng trở nặng, trong ngoài cung đều biết hai người xưa nay không hòa thuận, tình thân nhạt nhẽo, đây chính là cái Lữ Văn chinh gọi là "Cha con thân tình".
Mùa xuân năm Nguyên Huy thứ 24, Tiêu Phục băng hà tại Thái Cực điện, thái tử Tiêu Húc năm đó gần mười sáu tuổi kế thừa đại nghiệp, đổi niên hiệu Long Hằng. Thiên tử tuổi nhỏ, Tiêu Thanh Quy ở cạnh phụ tá, tham gia vào chính sự mấy năm, thẳng đến Long Hằng năm thứ 4, nàng dưới sự chỉ trích của triều thần mà trao lại quyền uy, lui về hậu cung và không bao giờ bước vào Thái Cực điện nửa bước, đây là cái Lữ Văn Chinh gọi "Lo lắng hết lòng".
Trong nội thất yên lặng hồi lâu, tưởng chừng như một chiếc kim rơi xuống cũng sẽ tạo nên thanh âm, Tiêu Thanh Quy tựa hồ đang nhớ tới tiên hoàng, nhưng sắc mặt lại không hề có nửa điểm hổ thẹn, rất lạnh lùng, Lữ Văn Chinh nhìn ra điều này càng cảm thấy xem thường. Lão vốn cho rằng lần gặp mặt này sẽ kết thúc ở đây, dự định đứng lên thi lễ lui ra ngoài, Tiêu Thanh Quy dường như trong khoảnh khắc đã quên mất lời chế nhạo vừa rồi của Lữ Văn Chinh, nàng bảo Thọ Mi cầm tập sách đang mở trên bàn đưa tới cho lão ta…
Lữ Văn Chinh cầm bản soạn thảo lên xem xét liền thấy vết tích mực son của Tiêu Thanh Quy phê đầy mảnh giấy, một trang này chính là ghi lại khởi đầu 10 năm phục quốc của tiên đế Tiêu Phục, cạnh Trác Hồ kết bạn với vợ chồng Tống Trường Canh, sau khoảng thời gian ly biệt lại cùng Tống Trường Canh kết nghĩa, chung mưu đồ phục quốc. Mà chỗ được Tiêu thanh khoanh tròn lại, chính là ba chữ "Tống phu nhân".
"Trưởng công chúa đây là ý gì?" Lữ Văn Chinh vặn hỏi.
"Lúc trước thanh danh bị hủy hoại, nước mất nhà tan, giang sơn khó mà giữ được, phụ hoàng thân là cháu trai của vị hoàng đế cuối cùng, lại là huyết mạch cao quý nhất, thu nạp nhiều cựu thần chung chí hướng trong triều, cũng tập kết không ít nghĩa sĩ giang hồ, Vụ Sơn phái của Tống Trường Canh chính là một trong số đó. Nhưng vị phu nhân Tống thị, vợ của Tống Trường Canh chính là con gái độc nhất của chưởng môn Vụ Sơn phái, bản cung nhớ kỹ, nàng có tên gọi là..."
"Trưởng công chúa nói những lời này là sai rồi. Lão thần làm sao có thể không biết câu chuyện xưa này hơn nữa còn biết rất rõ phu nhân Tống thị này tên họ là gì, nhưng nàng đã gả làm vợ người thì chính là người nhà họ Tống. Từ xưa đến nay, tên họ của nữ nhân há có thể lưu tại sách sử, đó là quy củ truyền lại từ thời tổ tông, trưởng công chúa định bụng vượt qua cả những điều phép này hay sao?"
"Triều đại có năm trăm ba mươi bảy luật lệ, những thứ này từ đâu mà ra?"
"Đây là quy củ bất thành văn!"
"Những quy cũ đã có, dựa vào cái gì mới có thể lưu giữ thành quy củ bất thành văn?" Tiêu Thanh Quy tự nhận mình có lý còn rõ ràng Lữ Văn Chinh quá vô lý nên liền cùng hắn nói chút lời đạo lý: "Không nói đến Tống Trường Canh hôm trước mới bái sư cùng Bùi chưởng môn, hôm sau đã được thu làm con rể, theo bản cung, xem ra Tống Trường Canh nên được gọi là người của Bùi gia mới đúng."
"Hoang đường! Tống Trường Canh chính là khai quốc công thần của nước ta, đã vì tiên đế đánh thắng không ít trận, cũng vì thế mà bỏ mình nơi sa trường. Bàn về công trạng, Bùi gia có tính là gì?"
Cổ hủ đến cực điểm! Tiêu Thanh Quy trong lòng thầm đưa ra kết luận, đang muốn đưa ra lý lẽ cuối cùng, Lữ Văn Chinh đã lần nữa chất vấn.
"Từ xưa đến nay, nữ tử lấy chồng coi nhà chồng là nhà mình, đó chính là đạo lý bất di bất dịch. Trưởng công chúa hôm nay dùng lý lẽ hướng lão thần đối chất, sợ rằng ý không ở trong lời nói mà còn có dụng ý sâu xa khác. Thứ cho lão thần nói bừa, trưởng công chúa chính là hoàng gia quý nữ, hơn nữa lại là công chúa duy nhất gần trăm năm nay, cho dù là thành phu nhân Trịnh thị, hay thành phu nhân của bất kỳ nhà nào thì Sử quan hậu thế cũng không dám đặt bút gọi người là phụ nhân, mà sẽ cung kính xưng ngài một tiếng công chúa điện hạ, trưởng công chúa hà tất phải vì điều này mà lo lắng, hao tổn thân thể."
Mùa thu năm Nguyên Huy thứ 17, Tiêu Thanh Quy cập kê, ra khỏi cấm cung trở lại bên cạnh Tiêu hoàng hậu, ở tại Nguyệt Hoa cung. Cũng trong năm đó, Tiêu Phục hạ chỉ ban hôn, triệu trưởng tử Trịnh Dật Khanh của tể tướng đương triều Trịnh Quang Phúc làm phò mã, nghe theo thiên sư Hạ Lan Thế Kính chọn ngày lành để thành hôn.
Cuối mùa xuân năm Nguyên Huy thứ 18, Trịnh Quang Phúc có mưu đồ làm phản, ngoại trừ Trịnh quý phi trong cung có con nối giõi hoàng gia, cả nhà họ Trịnh đều đem đi xử tử, nếu không có chuyện này, Tiêu Thanh Quy bây giờ ngược lại có thể kêu là "Trịnh phu nhân".
Tục ngữ có câu, đánh rắn phải đánh dập đầu, lời nói của Lữ Văn Chinh hôm nay câu nào cũng đều đâm trúng yếu điểm của Tiêu Thanh Quy khiến nàng căn bản không phản kháng được.
Mắt thấy Lữ Văn Chinh phẩt tay áo bỏ đi, Tiêu Thanh Quy liền ngồi xuống ghế, ném lên bàn chuỗi 18 hạt vòng tay Bồ Đề đã bị nàng vặn thành một cục rối nùi, nàng vuốt ngực ho khan không ngừng, Thọ Mi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, ngầm khó chịu với miệng lưỡi vụng về của mình, căn bản không biết bây giờ nên trấn an công chúa như thế nào, chỉ có thể tức giận nói: "Lão Lữ thái sư này thật ức hϊếp người quá đáng! Nếu như có vương gia ở đây, xem hắn còn dám..."
Cơn ho dần dịu lại, Tiêu Thanh Quy uống vào một hớp trà mới coi như triệt để bình phục, chậm rãi mở miệng: "Triều thần đối với bản cung chỉ trích cũng không phải mới một ngày hai ngày, Hoàng đế đã tự mình chấp chính, bản cung lui về sau hậu viện yên tĩnh, bọn hắn dần dà sẽ không còn quan tâm đến chuyện của ta nữa, huống chi Lữ thái sư xưa nay chính trực, uy danh khẩu chiến trấn áp bầy văn nhân còn đó, chắc hẳn hôm nay đã miệng hạ lưu tình."
Thọ Mi còn thay Tiêu Thanh Quy bất bình: "Vậy người liền mặc kệ hắn cho lão khi dễ hay sao?"
"Lão ta là lão sư của thiên tử, là quan nhất phẩm của triều đình."
"Trưởng công chúa hiểu rõ đại cục, cam nguyện uỷ khuất, nhưng trên triều còn có vương gia, vương gia rất nhanh sẽ trở về."
"Việc này không có quan hệ gì tới hắn. Ngươi cảm thấy trong triều thanh âm phản đối hắn còn chưa đủ lớn sao?"
"Thọ Mi lắm miệng, mong trưởng công chúa bớt giận."
Tiêu Thanh Quy nhìn về phía vị trí Lữ Văn Chinh vừa ngồi, bút son phê bình trong cuốn sách còn bày ở trên bàn, Lữ Văn Chinh hiển nhiên không có dự định nghe theo ý kiến của nàng. Trầm mặc nửa ngày, Tiêu Thanh Quy mới hỏi Thọ Mi: "Chấn Nhan đang ở đâu?"
Thọ Mi đáp: "Mới rạng sáng đã tụng khinh trong chùa, Chấn Nhan chắc hẳn đang chép kinh cầu phúc cho trưởng công chúa."
"Gọi hắn tới gặp ta." Tiêu Thanh Quy vuốt vuốt thái dương, không đợi Thọ Mi đứng dậy liền đổi chủ ý khác, "Thôi, địa long cũng không cần đốt, bản cung sáng sớm đã bị ác mộng quấy nhiễu đến đau đầu, mấy ngày nay sợ là muốn ngủ một giấc cũng không yên ổn, vẫn là nên đến chùa Thiên Khâu ở ít hôm."
Thọ Mi lại hỏi: "Bệ hạ muốn cùng trưởng công chúa dùng cơm tối, người có đi không ạ?"
Tiêu Thanh Quy nói: "Không cần để ý đến hắn. Hôm nay là ngày trai giới, hắn lại không quen ăn đồ chay, nếu như hắn thành tâm, liền gọi hắn đến Kiến Ninh cung ngồi một chút, sau đó hắn nhất định sẽ đi tìm mẫu hậu tố ủy khuất, mẹ con bọn hắn tình cảm đậm sâu, bản cung cũng coi như là đẹp người đẹp nết."
Thọ Mi nghe ra lời nói của Tiêu Thanh Quy bên trong mang theo cay đắng, thức thời không nói nhiều, quay người ra lệnh chuẩn bị loan giá, từ trong ngăn tủ lấy ra kiện áo choàng chống lạnh.
Tiêu Thanh Quy chỉ dẫn theo một người là Thọ Mi, từ cổng Tây Môn điệu thấp xuất cung đi chùa Thiên Khâu.
Buổi trưa hôm đó, Tiêu Húc ngồi trên ngự liễn, Ngô Sĩ Thành đi đầu, phía sau đi theo hơn mười cung nữ thái giám, trùng trùng điệp điệp tiến vào Kiến Ninh cung, đương nhiên là không gặp được Tiêu Thanh Quy, sắc mặt y không tốt, giận chó đánh mèo lên người truyền lời là Ngô Sĩ Thành, phạt hắn quỳ bên ngoài Kiến Ninh cung.
Tiêu Thanh Quy đoán không sai, sau khi rời khỏi Kiến Ninh cung, Tiêu húc liền đi Phúc Yên cung. Trong vòng nửa năm từ khi Tiêu húc tự mình chấp chính đến nay, hắn rất chăm chỉ ghé đến Phúc Yên cung, phần lớn là vì Tiêu Thanh Quy không muốn gặp hắn, hắn liền đến chỗ Tiêu thái hậu kể khổ, rõ ràng đã đến hai mươi tuổi, đăng cơ bốn năm, nhưng vẫn như hài tử chưa trưởng thành, vừa mềm yếu lại mẫn cảm.
"Hoàng tỷ chắc vẫn còn buồn bực trẫm? Lúc trước triều thần tạo áp lực, Ngự Sử cũng nhao nhao vạch tội hoàng tỷ, trẫm thực sự không biết nên làm như thế nào, vốn cho rằng hoàng tỷ luôn có thể nghĩ ra được biện pháp chống đỡ, trẫm xưa nay rất tín nhiệm hoàng tỷ, không nghĩ đó lại là ngọn nguồn làm tổn thương hoàng tỷ, bệnh tình cũng càng thêm nghiêm trọng..."
Tiêu thái hậu mặc dù yêu thương hắn, nhưng lời nói này không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, cũng không nghĩ ra được từ gì mới để trấn an, chỉ có thể lặp lại những lời đã nói trước kia.
"Ngươi là thiên tử, cũng không thể cả một đời chỉ biết ỷ lại vào nàng, nàng đã giao ra uy quyền, ngươi làm việc càng thêm dễ dàng, sao mà vẫn cứ đi quấy rầy nàng niệm Phật. Nữ nhi nhà Trung Thư Lệnh Thôi Linh sắp sửa cập kê, chậm nhất là sang năm, ngươi cũng sẽ cưới hoàng hậu, làm sao vẫn còn hành động như hài tử."
Tiêu húc hiển nhiên không đem lời của Tiêu thái hậu để trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới sự tình Tiêu Thanh Quy sáng sớm ho ra máu, trên mặt hoảng hốt nói: "Mẫu hậu có biết là sáng nay hoàng tỷ lại ho máu, chùa Thiên Khâu âm u như vậy, hoàng tỷ sinh ra đã sợ lạnh chỉ sợ không ổn. Nếu như mẫu hậu có thể cùng hoàng tỷ thân mật hơn thì hoàng tỷ cũng không trở thành người chỉ biết chăm chú hướng về phật môn kia. Hiện tại cũng chỉ có hoàng huynh có thể khuyên nhủ được hoàng tỷ, nhưng hắn còn ở Tây Ly chưa định ngày về, trẫm..."
Nói đến chuyện các mối quan hệ xung quanh Tiêu Thanh Quy, Tiêu thái hậu lông mày khẽ nhíu, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Nữ nhi này của nàng từ lúc sinh ra đã không nuôi dưỡng ở bên người, tình cảm mẹ con xưa nay không tính là thân thiết, bây giờ đã qua hơn hai mươi năm, cho dù là có suy nghĩ đền bù, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Không phải đã đại thắng Tây Ly rồi sao, Dực vì sao còn chưa chịu trở về?"
"Hoàng huynh nói, lo lắng sau khi rời đi Tây Ly lại sinh biến cố cho nên muốn chờ Tiết Độ Sứ đến, thu xếp xong xuôi rồi mới khải hoàn về kinh."
"Dực làm việc trước nay luôn thoả đáng." Tiêu thái hậu lẩm bẩm, chợt cầm tay Tiêu húc, thấm thía nói, "Húc nhi, ngươi đăng cơ thủa còn thiếu niên, mọi việc không hề dễ dàng, bây giờ người có thể ngồi vững trên ngai vàng này, không thể không kể đến Dực chinh chiến bên ngoài, vì ngươi bán mạng. Ngươi phải nhớ thông cảm cho những khó khăn của hắn, lần này đại thắng Tây Ly, những thứ khao thưởng kia bất quá chỉ là vật ngoài thân, điều quan trọng nhất vẫn là cốt nhục tình thân..."
Mẹ con hai người dùng xong bữa tối sau đó lại trò chuyện với nhau hồi lâu, mãi cho đến đêm Tiêu thái hậu thấy sắc trời đã muộn mới thúc giục Tiêu húc hồi cung đi ngủ. Tiêu Húc bất đắc dĩ rời đi, quay đầu nhìn lại ba lần, thấy Tiêu Thái hậu lòng đầy bi thương, liền chủ động ra lệnh cho người đóng cửa phòng lại…
Thái hậu cũng không lập tức rửa mặt mà chỉ lau tay sạch sẽ rồi đi đến trước nơi đặt bàn thờ Phật ở nội thất, cũng không niệm phật mà quỳ xuống, không biết là đang trầm mặc nghĩ ngợi đến thứ gì hay là đang sám hối cho điều gì.