Cùng Chơi Nào

Chương 2

Vũ Đình Đình là giáo viên dạy ngữ văn của lớp 12A4, tốt nghiệp Đại học Sư Phạm. Làn da trắng, ngoại hình đẹp, tóc dài, dáng người cao, đoan trang và hào phóng. Lần đầu tiên cô chính thức được bước chân lên bục giảng là tại 12A4.

Các học sinh muốn áp đảo tinh thần của cô nhưng cô lại kiến cho các học sinh nam mê đến thần hồn điên đảo còn các học sinh nữ lại ngưỡng mộ, sùng bái. Và trông cô không giống một cô gái trẻ non nớt chút nào. Ngược lại cô vững vàng như một nhà giáo đã lèo lái con thuyền tri thức nhiều năm. Cô cũng không lớn hơn học sinh của cô là bao, trong mắt của các học sinh cô là một cô giáo dịu dàng, người chị tri kỷ, người tình trong mộng xinh đẹp.

Cô Đình Đình một tay cầm phấn một tay cầm sách, quay lưng về phía học sinh viết những kiến thức lên bảng đen.

Bảo nhìn say sưa bóng lưng cô Đình Đình. Người ngồi bên cạnh đưa một tờ giấy cho cậu. Bảo mở ra xem: Tóc dài, eo nhỏ, váy đỏ, da trắng. Sao, mê rồi phải không?

Sao thế được?

Bảo lấy hai ngón trỏ xoa mạnh huyệt thái dương, trong đầu cậu đúng là đang suy nghĩ những việc ngoài sách vở. Việc này quấy rối cậu trong một thời gian dài. Cậu trở nên không giống cậu, điều này khiến cậu sợ hãi.

Người ngồi bên cạnh lại đưa cho cậu một tờ giấy: Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Nói mau!!!

Thế Bảo viết mấy chữ đằng sau, cười và truyền tờ giấy.

Nói cái nịt.

Tiếng ve kêu mùa hè cứ kêu đến tan học. Mọi người ồn ào rời khỏi lớp, thoát khỏi cái nắng nóng khó chịu này.

Ký túc xá nữ là nơi tập trung tám chuyện. Một phòng có tám người, hai người đang tắm, ba người đang tám chuyện, hai người ở nhà ăn, còn một người đang ở phòng học.

“Cái con nhỏ đó càng ngày càng khó ưa, giả vờ õng ẹo đáng thương giống như tụi mình đang bắt nạt nó ấy. Hễ nhìn thấy nó là muốn đấm nó một trận.”

"Nó trêu gì mày à?”

"Không, chỉ là nhìn nó là thấy khó ưa thôi.”

“Mắng thôi là được rồi, nếu mà đánh là sẽ bị phạt đấy.”

“Vậy mà mày lại nói đỡ cho nó, mày bị làm sao vậy hả?”

“Này, tao nói tụi bây đừng nhắc đến con Thảo nữa. Tao nghe nói cái người bị đâm chết ở bên cấp 2 là em trai của một người trong lớp chúng ta.”

"Là ai thế?”

"Cái thằng đấy tên là Chu Thành Nam lớp chín trường mình, tụi bây đoán xem anh trai nó là ai?”

“... Không lẽ là thằng Minh, không đời nào?”

"Chính xác, ngạc nhiên không. Thằng Minh cực kì cao to, lúc không cười cứ giống hung thần quái vật, nhìn một cái là biết nó là người không dễ đối phó, hóa ra em trai của nó bị bạn cùng lớp đâm một nhát, không biết nó có tìm đứa đó để trả thù không.”

Người đang tắm cũng nhanh chóng tham gia: “Nếu mà muốn trả thù thì sớm đã trả thù rồi, đâu phải nó không biết hung thủ là ai?”

"Không nhất định thế, nếu như hung thủ không phải đã bị trường đuổi học, còn bị đưa vào trại giáo dưỡng, tôi nghĩ tám mươi phần trăm là thằng Minh đã đi tìm đứa đó để trả thù, rất có thể bây giờ đã ở trong trại rồi đấy.”

“Mày đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, toàn nghĩ ngợi lung tung.”

Lời bàn tán càng ngày càng gay cấn, cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra, ba cô gái bị dọa đến mức ôm ngực thở ra, Mai Thảo bước vào đã gặp phải một loạt ánh mắt khinh người và sự chán ghét.

Mai Thảo không lên tiếng, cúi đầu đi về giường của mình, giường của Thảo là giường tầng dưới và nằm ở gần cửa, còn ba cô gái đang tám chuyện thì ngồi chen chúc ở giường đối diện. Sáu con mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thảo mà không nói chuyện, Thảo cũng không dám lên tiếng, Thảo nhẹ nhàng cẩn thận lật gối lấy thứ cần tìm, cất vào túi và rời đi.

Một bạn nữ bĩu môi, lật chiếc gối của Thảo lên, lộ ra mấy miếng băng vệ sinh. Cô bạn cười cười, cầm mấy miếng băng vệ sinh lên vứt vào thùng rác. Rồi bóp xà phòng rửa tay, vừa rửa tay vừa nói: “Dơ dáy” sau đó là mấy lời chế nhạo.

Thảo bước ra từ nhà vệ sinh ở dãy A, đi về hướng căng tin. Đằng trước Thảo là Anh Minh. Tay của Minh để trên vai Khánh đang cúi đầu đi bên cạnh, bầu không khí rất kỳ dị.

Kỳ nghỉ hè, căng tin chỉ phục vụ cho học sinh chuẩn bị thi tuyển sinh đến đầu tháng 7, sau tháng 7 lại chỉ phục vụ học sinh chuẩn bị lên 12 nên rất yên tĩnh. Minh tìm một chỗ ngồi xuống, Khánh đi lấy cơm, lần đầu tiên quay lại là lấy cơm cho Minh, lần thứ hai quay lại là lấy cho bản thân.

Chỗ Mai Thảo ngồi cách họ không xa, Thảo cúi đầu ăn cơm. Những lời mà họ nói Thảo đều có thể nghe thấy hoàn toàn.

Anh Minh khịt mũi cười một tiếng: "Tiến bộ gớm nhỉ?”

Khánh ngồi đối diện rụt rè cười trừ: “Haha...”

Chiếc đũa trong tay Minh khua khoắng tạo ra âm thanh trên khay thức ăn: “Căng thẳng làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt ông đâu.”

Huy Khánh căng thẳng nói: “Tôi… tôi… tôi không hề căng thẳng.”

Anh Minh lại khịt mũi cười: “Không căng thẳng là tốt. Có biết chơi bóng rổ không? Ăn xong thì đi ra sân bóng rổ.”

"Biết một chút, nhưng, nhưng buổi tối phải học thêm trong lớp. Mà, vừa ăn xong đã chơi bóng là không tốt cho sức khỏe.”

"Nghe tôi hay là nghe ông?”

"Ông... nghe ông.”

Rất nhanh, Minh và Khánh rời khỏi căng tin.

Mai Thảo ngước đầu lên nhìn bóng lưng của hai người một lần, Thảo không hiểu gì về Minh, chỉ biết kiểu người như Minh là kiểu các bạn nữ đều sợ hãi, còn có, vừa nghe các bạn nữ thảo luận rằng em trai Minh vừa bị người ta đâm chết.

Nhưng Khánh lại thay đổi rất nhiều, tại sao Khánh lại biến thành người nhát gan như thế?

Ánh chiều tà của hoàng hôn len lỏi vào từng ngóc ngách của căng tin, Thế Bảo như một hồn ma giẫm lên bóng của mình bước vào nhà ăn. Cậu lấy cơm rồi ngồi theo đường chéo và đối diện Mai Thảo. Cậu không hề phát hiện người ngồi chéo và đối diện mình lại là Thảo, chỉ là cảm thấy dựa vào tường khiến cậu có cảm giác an toàn, có thể yên tâm mà ăn cơm.

Thảo cúi đầu và ăn thật nhanh. Hôm nay thật là đen đủi, vừa tiễn được hai người thì lại có hai người khác đến. Ngồi đằng sau Bảo là Hữu Đạt.

Đạt không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm, ăn rất chậm rất chậm. Giống như đang thi với Thế Bảo ngồi ở đằng trước xem ai ăn chậm hơn.

Thế Bảo tâm sự trùng trùng, bình thường hay có một hai bạn học đến căng tin cùng cậu, bây giờ thì chỉ có mình cậu.

Cậu lại nghĩ đến chuyện đó.

Một buổi tối năm cậu học 11, hiếm khi ba mẹ của Thế Bảo tan làm và về nhà sớm, mẹ của Bảo cắt một đĩa trái cây và đặt lên bàn trà, xem ra đã có âm mưu từ lâu, nói: "Ông xã, em muốn bàn với anh chuyện này.”

Ba của Thế Bảo lấy tăm chọc vào một miếng táo, ăn xong, nói: "Chuyện gì, em nói đi.”

"Hình như là nhà mình có một căn chung cư ở gần khu trung học cơ sở NDC đúng không?”

"Làm sao thế?”

"Trước mắt là con trai sắp lên lớp 12 rồi, em muốn con ở đó, nhân tiện em cũng qua đó sống để ở bên cạnh con. Áp lực của học sinh 12 rất lớn, làm cho con ít đồ ăn ngon, bổ sung dinh dưỡng.”

Cây tăm trên tay ba cậu đưa ra để chọc vào miếng táo đột nhiên dừng lại, sao đó cười nhẹ một tiếng: "Đợi nó lên 12 rồi tính sau.” rồi chọc tăm vào miếng táo.

Thế Bảo ngồi một bên xem tivi không hề để ý đến lời mà ba cậu nói, dù sao cậu sống ở đâu cũng không quan trọng.

Buổi chiều hôm sau cậu đi đến trường, vốn dĩ từng định không quan tâm, không hiểu lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại muốn đi lên tầng để xem thử.

Lúc trước thấy căn chung cư hạ giá nên ba mẹ cậu liền mua luôn, để đầu tư cũng được mà để ở cũng được. Nhưng mà sửa sang xong, căn chung cư này cũng để không được mấy năm rồi. Hai phòng ngủ và hai phòng khách, không cho thuê mà cũng không ở.

Thế Bảo bước vào một trong ba tòa chung cư đối diện trung học cơ sở NDC, nếu như không nhìn vào hình dáng của tòa chung cư thì cũng không phân biệt được tòa nào mới có căn chung cư của nhà cậu. Cậu bước vào trong thang máy và đưa tay ra ấn tầng số 18.

Cậu đứng trước cửa nhà, nheo một mắt nhìn vào mắt mèo, ánh sáng trắng chói chang, chói mắt mơ hồ, nhưng lại có tiếng nói, một giọng nam một giọng nữ. Tiếng đàn ông là tiếng nói của ba cậu còn tiếng nói của người phụ nữ nghe rất quen, cậu rất hay nghe thấy tiếng nói này.

Thế Bảo dựa vào cửa để nghe tiếng nói, âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, âm thanh thay giày ở lối vào, âm thanh quyến rũ, tiếng hai người mập mờ, tiếng hai người hôn nhau.

Thế Bảo biết là ai. Cậu nghiến răng bám vào tường và rời đi. Từ tầng 18, đi thang bộ xuống từng tầng từng tầng một.

Đây là sự phản bội.

Là sự phản bội không thể tha thứ.

"Đi thôi.” Giọng của Đạt đã đánh thức trạng thái thất thần của Bảo.

Thế Bảo ngẩng đầu nhìn xung quanh, những người đến căng tin để ăn cơm đều đã rời đi hết rồi, bây giờ chỉ còn cô dọn vệ sinh mà thôi. Cậu nhìn về phía cửa của căng tin, là bóng dáng cao lớn của Đạt.

Bảo không hiểu tại sao Đạt lại nhắc cậu, thậm chí còn không biết Đạt vẫn cứ ngồi đằng sau mình. Cậu vứt đôi đũa, đứng lên và rời đi.

*

Bầu trời đêm tối kịt, vùi lấp những ngôi sao đang chiếu sáng, nhưng không thể che giấu được mùi của đốm lửa nhỏ. Khu ký túc xá của giáo viên bị bao trùm trong làn khói dày đặc, tiếng kêu cứu, tiếng hắt nước, tiếng xe cứu hỏa, tiếng xe cứu thương, âm thanh này át đi âm thanh kia, âm thanh này càng chói tai hơn âm thanh kia.

Khu ký túc xá của giáo viên cách dãy phòng học của lớp 12 khá xa, nhưng nhưng âm thanh vẫn truyền đến được như cũ. Mọi người đều tập trung ở hành lang để quan sát, lo lắng, tám chuyện, cuối cùng biến thành cười cợt.

Hữu Đạt ngủ gục ở trên bàn.

Mai Thảo dùng hai tay che đi đôi má ửng hồng.

Huy Khánh không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Anh Minh cười xoay bóng rổ bằng một ngón tay.

Thế Bảo nhìn chằm chằm vào bảng đen và đực người ra.