Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 41: Trần Kim Vũ

Muốn đi vệ sinh phải bước ra ngoài vài bước, tuy là cũng ở trong phòng nhưng là một không gian riêng biệt, rất riêng tư.

Đi đến đây thì tiếng nhạc trầm hơn hẳn. Minh Dao đang dặm lại lớp trang điểm ở bồn rửa tay, định quay lại thì đột nhiên Kỷ Mộc Dương đi vào.

Cậu ta ngạc nhiên:

“Minh Dao? Sao em cũng ở đây?”

Đột nhiên nhìn thấy Kỷ Mộc Dương, Minh Dao cũng có chút ngoài ý muốn, cô ngượng ngùng cười cười:

“Chuyện là... người đại diện dẫn em đến để học hỏi”.

“Em đã ký hợp đồng với An Ni?”

“Vâng”.

“Khá tốt, chị ấy rất giỏi đưa người mới lên”.

“…….Vâng”.

Hai người lúng túng nói chuyện, Minh Dao sợ Điền An Ni tìm mình, vừa định rời đi thì Kỷ Mộc Dương đột nhiên nói:

“Minh Dao, chuyện lần trước anh xin lỗi, khiến em gặp rắc rối”.

Minh Dao ngơ ngẩn, sau đó cười xua tay:

“Không sao, sao phải xin lỗi, là anh có ý tốt giúp em chuyển nhà mà”.

Kỷ Mộc Dương gật gật đầu, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm.

“Em với Kỳ Tự của SG, ở bên nhau?”

“Sao ạ?”

Minh Dao chỉ vào tai mình, ý nói âm thanh bên ngoài quá lớn, cô nghe không rõ.

Cô nghe thấy được, chỉ là giả vờ như không nghe thôi.

Vì câu hỏi này, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Quan hệ hiện tại giữa cô và Kỳ Tự quá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ, cũng không cần phải giải thích với người khác.

“Đàn anh, chị An Ni có thể đang tìm em, em phải ra ngoài rồi”.

Minh Dao nói xong liền rời đi, vừa đi được hai bước, Kỷ Mộc Dương đã gọi cô từ phía sau:

“Minh Dao”.

Sao Kỷ Mộc Dương lại không nhìn ra Minh Dao đang cố tình tránh trả lời câu hỏi chứ.

Cậu ta thở dài:

“Có một số điều anh không tính nói, nhưng nhìn đến em vẫn không thể nhịn được. Anh không biết em và Kỳ tổng đã đến bước nào, nhưng anh nghe nói anh ta có một vị hôn thê là nghệ sĩ dương cầm. Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đột nhiên xuất ngoại đi tu nghiệp.

Năm ngoái anh đã gặp cô gái đó ở văn phòng của Tưởng tổng, cô ấy…..rất giống em”.

“Minh Dao, anh hi vọng em được tốt, không muốn em trở thành công cụ để người khác lấp đầy nỗi cô đơn của họ”.

Minh Dao chỉ đứng đó nghe, cũng không quay lại nhìn.

Sau vài giây, cô quay lại và cười nhẹ:

“Cám ơn anh, em biết rồi.”

Quay trở lại phòng, âm nhạc đang tiếp tục duy trì bầu không khí náo nhiệt, nhưng tai của Minh Dao dường như đã mất đi âm thanh. Chỉ còn câu nói của Kỷ Mộc Dương văng vẳng bên tai cô.

Hoá ra không phải là bạch nguyệt quang, mà là vị hôn thê.

Chắc hẳn Kỳ Tự rất đau đớn khi phải chia xa.

Lý do của cuộc chia ly là gì?

Gia đình không cho phép, tình cảm thay đổi, hay điều gì khác?

Vậy cho nên người khác đều nhìn ra, ám chỉ một cách hoa mỹ rằng mình chỉ là công cụ mà Kỳ Tự dùng để lấp đầy nỗi cô đơn, vậy mà mình chỉ vì sự chu đáo nhỏ bé kia mà rung động.

Thôi, thế thân như cô vì sao lại muốn tự mình đa tình.

Minh Dao đang miên man suy nghĩ, Nhuế Nhuế vỗ vỗ vào chân của cô:

“Chị Dao, chị An Ni kêu chị qua đó kìa”.

Minh Dao hoàn hồn thì thấy Điền An Ni ở phía đối diện đang vẫy tay gọi cô, cô cầm nước uống nhanh chóng bước qua.

Dường như Điền An Ni đã uống rất nhiều, chị ấy đã trở thành đối thủ của các ông lớn.

Điền An Ni dắt Minh Dao đến bên cạnh và nhiệt tình giới thiệu:

“Nhà sản xuất Ngô, đây là em gái của tôi, về sau nhờ ông quan tâm nhiều hơn. Minh Dao, đây là nhà sản xuất Ngô”.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Kỷ Mộc Dương, đại não của Minh Dao có chút trống rỗng, cô cười cười:

“Xin chào sản xuất Ngô, nhờ ông chỉ giáo.”

“Đây là giám đốc Lưu”.

“Xin chào giám đốc Lưu, nhờ ông chỉ giáo”.

Cứ như vậy, Minh Dao đi theo Điền An Ni bắt đầu từ phía bên trái, đi được nửa đường thì bỗng nhiên vướng phải chân của ai đó, suýt nữa thì ngã, toàn bộ rượu đang cầm trên tay đều bị đổ.

Đổ vào chân một người đàn ông.

“……..”

Minh Dao không kịp nhìn xem bị ai vướng ngã, chỉ vội vàng rút giấy ra lau, lại nghe thấy giọng nói âm dương quái khí quen thuộc —

“Cô đang làm gì vậy Minh Dao? Cố ý à?”

Minh Dao ngơ ngẩn, trực giác không đúng, cô ngước mắt lên nhìn.

Sau đó cô mới phát hiện ra chính là Trần thiếu gia, người đã bị cô từ chối trước đó.

Người đàn ông này tên Trần Kim Vũ, giờ phút này đang cà lơ phất phơ ngồi trên sofa, ôm Trần Dung ở bên cạnh. Rõ ràng là một tra nam và một tiện nữ còn làm ra vẻ ân ái.

Xém chút là Minh Dao phát ra âm thanh nôn mửa.

Điền An Ni không biết chuyện giữa Minh Dao và hai người này, giải vây nói:

“Trần thiếu gia cũng ở đây? Dao Dao không phải cố ý, để cô ấy kính cậu một ly được không?”

Điền An Ni nói xong liền ra hiệu Minh Dao kính rượu.

Nhưng Minh Dao không thể cúi đầu.

Rõ ràng người mới nãy ngáng chân của cô là Trần Dung, cô ta chính là muốn Minh Dao xấu mặt.

Quả thật, Trần Dung vẫn còn nhớ sự sỉ nhục lúc cô ta bị đuổi đi ở bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Mộc Dương lần trước, cô ả còn nói những lời khó nghe về Minh Dao trước mặt Trần Kim Vũ.

Hôm nay có cơ hội đương nhiên phải quay lại phản nhục.

“Làm sao dám để Minh Dao kính rượu chúng tôi chứ, người ta là đại minh tinh, trước đây còn chướng mắt bạn trai tôi, nói anh ấy cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không xứng với cô ấy.”

Minh Dao:

“……….”

Cô nói những lời này khi nào?