Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 39: Kỳ Tự Và Cố Viễn, Rốt Cuộc Có Cùng Một Loại Người Không?

Không đúng, sổ đang khoá!

Vậy là anh ấy chưa xem.

Tuy Minh Dao hoảng hốt, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng bình tĩnh như thường:

“Đúng rồi, trả nó lại cho em được không?”

Kỳ Tự đánh giá trên dưới quyển nhật ký đang cầm trong tay:

“Là cái gì? Đã trễ thế này còn muốn tìm về?”

Với nhịp tim 120, Minh Dao nói:

“Là……một số công thức làm bánh mà em đã ghi lại”.

“Công thức?”

“À”.

Vẻ mặt của Minh Dao không đổi sắc:

“Ngày mai bạn em ghé khách sạn chơi, em muốn làm chút đồ ngọt cho họ ăn, anh không ngại em dùng lò nướng của anh chứ?”

Minh Dao thật bội phục năng lực ứng biến của mình.

Phải một lúc lâu sau lực chú ý của Kỳ Tự mới được dời khỏi cuốn sổ.

Anh hẳn là tin rồi, bước đến và đưa quyển sổ nhật ký cho Minh Dao:

“Muốn ăn cái gì cứ kêu nhà hàng làm rồi gửi qua, anh không ngại em dùng lò nướng, nhưng lỡ bị bỏng thì sao?”

“……..”

Người đàn ông này không chỉ hoàn toàn tin những lời ma quỷ của mình, còn quan tâm sự an toàn của mình.

Lương tâm của Minh Dao đột nhiên đau nhói.

Cô lấy lại cuốn nhật ký và nắm chặt trong tay, như thể đã giành lại quyền kiểm soát vận mệnh của mình, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

“Vâng, em sẽ chú ý. Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon”.

Nói xong cô liền đi mở cửa, nhưng Kỳ Tự đã nhẹ nhàng đè lại cánh cửa từ phía sau:

“Chỉ vậy rồi đi?”

Ngọn đèn đầu giường mờ mịt ái muội, thân thể người đàn ông hoàn toàn áp ở trước mặt.

Vầng sáng mơ hồ phác hoạ đường nét trên người anh, mờ mờ ảo ảo ái muội đến cực điểm. Minh Dao không dám ngẩng đầu, cố gắng trấn định nói:

“Không lẽ anh còn muốn cùng em nói chuyện nhân sinh ngâm thơ đối câu sao? Cũng không phải không thể, nhưng mà bữa khác đi, hôm nay em không rảnh”.

……Phản ứng nhanh chóng, lanh mồm dẻo miệng, biết khéo léo mà lẩn tránh nguy hiểm.

Kỳ Tự không khỏi cười tủm tỉm, nghiền ngẫm nói:

“Được, bữa khác”.

Minh Dao vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng thì đột nhiên cảm giác được người đàn ông đã nhét thứ gì đó vào túi cô, rồi nói:

“Mấy ngày anh đi công tác sẽ tương đối bận, nếu có việc gì cần giúp em cứ tìm quản gia, nếu không thì cứ tới đây tìm Hà Chánh, có biết không?”

Anh hiếm khi nói chuyện với Minh Dao bằng giọng điệu này, giọng nói của anh dường như vừa bị ánh trăng hôn qua, tràn ngập sự dịu dàng.

Một tầng gợn sóng vi diệu lắc lư trong lòng cô một cách khó hiểu.

Cô vội vàng rũ mắt quay mặt đi:

“Em biết rồi, ngủ ngon”.

“Đi đi”.

*

Cho đến khi đã ra đến thang máy, tim của Minh Dao vẫn liên tục đập dữ dội.

Giống như vừa chạy ra khỏi một cái l*иg khổng lồ, trên người vẫn còn giữ hương vị nơi đó.

Là Kỳ Tự cho cô, một loại ái muội và sự hoảng loạn không rõ ràng.

Minh Dao chỉ muốn rời khỏi đây nhanh chóng, nhưng đứng ở chỗ ra vào lúc Hà Chánh giúp quẹt thẻ, cô lại ngây ngốc.

Lúc vào phải quẹt thẻ, lúc ra cũng phải quẹt thẻ mà.

Minh Dao gãi đầu, đang nghĩ xem có phải nên trở lên một chuyến không, đột nhiên nhớ đến món đồ mà Kỳ Tự đã nhét vào túi cô.

Ngay lập tức cô lấy nó ra và phát hiện rằng quả thực là một tấm thẻ.

Chẳng qua không hoàn toàn giống với cái của Hà Chánh, thẻ này có khắc một số chữ tiếng Anh trên đó, trông cao cấp và tinh xảo hơn.

Minh Dao thử đặt thẻ vào khu vực cảm ứng:

“bíp” một tiếng, cửa mở ra.

………

Minh Dao đoán rằng đây hẳn là một tấm thẻ dành riêng cho Chủ tịch mà Kỳ Tự nắm giữ.

Vậy mà anh lại yên tâm đưa cho cô?

Anh ấy tin tưởng mình đến vậy sao?

Vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói muốn làm bánh, anh ấy liền lo lắng mình sẽ bị bỏng.

Mình không nhắc đến việc quẹt thẻ, anh ấy cũng cẩn thận mà để thẻ vào trong túi mình.

Loại cảm giác thật lòng đối đãi với nhau như tri kỷ hoàn toàn không tìm thấy trên người Cố Viễn.

Minh Dao bước ra khỏi toà nhà văn phòng với tâm trạng phức tạp, làn gió đêm mát lạnh lướt qua gương mặt, cô đứng bên ngoài quảng trường yên tĩnh suy nghĩ —

Bây giờ cô vừa là Minh Dao vừa là Lâm Vân Vân.

Kỳ Tự và Cố Viễn, rốt cuộc có cùng một loại người không?

Minh Dao muốn có câu trả lời, nhưng lại phát hiện ra...

Ngay cả bản thân mình cũng không phân biệt được.

*

Ngày hôm sau Kỳ Tự ngồi máy bay rời Bắc Kinh.

Chuyện giữa Kỷ Mộc Dương và Minh Dao, nhờ sự can thiệp kịp thời của Kỳ Tự nên không bị phát tán lên Internet, ngay cả các bộ phận truyền thông biết chuyện cũng đã bị chặn. Mọi chuyện dường như chưa bao giờ xảy ra, bắt đầu trong sóng gió và kết thúc trong im lặng.

Đối với sự việc này, Minh Dao thật lòng biết ơn Kỳ Tự.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này thường xuyên ở bên nhau, người này đột ngột rời đi, Minh Dao cảm thấy có chút vắng vẻ và cô đơn khi mỗi buổi sáng thức dậy trên chiếc giường lớn xa hoa.

Cũng may, vào ngày thứ 3 sau khi Kỳ Tự rời đi, Giản Ninh lêu lổng ở Thượng Hải cuối cùng cũng đã trở về.

Người này vừa về đến liền hẹn Minh Dao và Quản Tinh Địch ra uống trà để tâm sự tình chị em.