Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 35: Trốn

Sau khi trở về tiểu khu, Minh Dao ghé vào quán cơm nhỏ mua một phần mì xào đem về. Sắp về đến nhà thì Kỷ Mộc Dương bỗng gọi tới.

“Minh Dao. Em ở đâu?”

Minh Dao không hiểu chuyện gì, vừa trả lời vừa đi:

“Em sắp về đến nhà, sao vậy?”

“Đừng quay về”.

Kỷ Mộc Dương gấp gáp nói:

“Hôm qua lúc anh giúp em dọn nhà thì bị chụp lén. Một số phương tiện truyền thông đã chụp được ảnh, bây giờ nghe nói tất cả đều đang đóng đô ở gần nhà em, họ muốn chụp ảnh chính diện của em nên tuyệt đối đừng quay về”.

Minh Dao liền dậm chân xuống, đứng yên tại chỗ.

Không cần Kỷ Mộc Dương nói, cô đã nhìn thấy người đang ngồi ở lối vào nhà mình, một mảnh đen kịt, ít nhất cũng phải 20 người.

Kỷ Mộc Dương đang trên đà nổi tiếng, trước giờ đời tư sạch sẽ không dính scandal, lần này đột nhiên bị chụp ảnh đang giúp một cô gái chuyển nhà, gần như đã khoá chặt các tiêu đề gió tanh mưa máu.

Minh Dao biết người hâm mộ lợi hại như thế nào, chắc chắn không phải điều tốt khi dính vào những tin tức như thế này trước khi ra mắt. Cô cúp máy, nhanh chóng xoay người rời đi. Nhưng phóng viên tinh tường đã phát hiện ra hành tung khả nghi của cô và trực tiếp nhận ra cô:

“Ở đằng kia!”

Khá lắm, một mảnh đen kịch đột nhiên giống như cương thi được kích hoạt, mang trên người các cỗ máy và áp sát về phía Minh Dao.

Lúc đầu Minh Dao còn bình tĩnh bước đi, bây giờ cô sợ đến mức phải bỏ chạy.

Cô không có kinh nghiệm, không biết rằng những phóng viên chuyên nghiệp này có nhiều mánh khoé để chặn người, mỗi ngã tư đều có người ngồi canh. Bị bao vây chặt chẽ không thể nào thoát thân, thật sự không còn cách nào, cuối cùng Minh Dao đành trốn vào nhà vệ sinh công cộng trong tiểu khu.

Đóng cửa lại, tim của Minh Dao đập loạn xạ.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?.

Bất luận thế nào mình cũng không thể bị chụp ảnh được.

Giản Ninh thì đi Thượng Hải, Quản Tinh Địch có lẽ giờ này còn chưa rời giường, không thể cầu cứu 2 cô bạn thân này được.

Minh Dao nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ trong đầu lập tức khoá chặt Kỳ Tự.

Chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình vào lúc này.

Cô lập tức lấy điện thoại, bàn tay bấm số còn đang run rẩy.

Trong khi chờ đợi tiếng reo kéo dài, nội tâm Minh Dao đang điên cuồng thầm nhủ.

Bắt máy đi, mau bắt máy đi.

Anh có biết thế thân bạch nguyệt quang của anh đang bị mắc kẹt không?

Còn chưa bắt máy?

Được rồi tôi biết mình không quan trọng như vậy, nhưng mà……….

Huhu, làm ơn làm ơn, anh nghe máy đi.

Cùng lắm thì………

Minh Dao gấp đến nỗi đem ý nghĩ trong lòng lẩm bẩm làu bàu nói ra:

“Cùng lắm thì ngày nào đó bạch nguyệt quang của anh không cần anh nữa tôi sẽ hi sinh thân mình làm anh hùng ném dĩa (ý nghĩa tương tự đổ vỏ ở Việt Nam) mà”.

Vừa dứt lời, tiếng đổ chuông dừng lại một cách thần kỳ.

Yên tĩnh 2 giây, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút nghi hoặc của người đàn ông —

“Cái gì anh hùng ném dĩa?”

*

Minh Dao đâu có thời gian để giải thích với Kỳ Tự anh hùng ném dĩa là cái quỷ gì, lập tức nói cho anh chuyện mình bị bao vây.

Cô biết rất rõ vào những lúc này chỉ có sức mạnh của lực lượng tư bản mới có thể giúp cô chống lại những người ngoài kia, dù đó là Kỳ Tự, bởi vì Kỳ Tự quen Tưởng Vũ Hách, cho dù là ai ra tay thì chuyện này cũng có thể bị ép tới không nổi bọt nước.

Kỳ Tự họp cả buổi sáng, vốn dĩ trong cuộc họp sẽ không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào, nhưng nhìn thấy là Minh Dao gọi tới, hơi có chút lòng riêng mà bắt máy.

Chỉ không ngờ là xảy ra chuyện như vậy.

Anh lập tức đứng dậy, bình tĩnh trả lời cô:

“Ở đó đừng đi đâu, đợi anh”.

Đây là lần đầu tiên Minh Dao ngồi trong WC lâu đến vậy.

Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, bên ngoài không ngừng có người gõ cửa yêu cầu phỏng vấn, mỗi một tiếng gõ cửa đều giống như gõ vào trái tim của Minh Dao, từng tiếng nặng nề, đầy sợ hãi.

Nhưng dần dần, tiếng gõ cửa biến mất.

Minh Dao quan sát rất lâu, mấy phút rồi không thấy ai gõ cửa nữa.

Cô không rõ những người bên ngoài đã rời đi chưa, cô áp sát cửa nghe động tĩnh trước, sau đó mới lặng lẽ mở cửa.

Xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đã đi hết.

Minh Dao thở phào nhẹ nhõm, vừa buông xuống một ít đề phòng, chợt thấy một bóng người đi tới.

Cô giật mình, ngay lập tức lao vào nhà vệ sinh.

Nào ngờ 3 giây sau người kia gõ cửa, giọng nói trầm thấp truyền đến:

“Minh Dao, là anh”.

“……….”

Không phải nói quá chứ Minh Dao cảm thấy giờ phút này Kỳ Tự còn thân hơn mẹ ruột mình.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô thậm chí còn muốn lao vào ôm anh nhưng cô đã kiềm lại.

“Mấy người đó đi hết chưa?”

“Đi rồi”.

Minh Dao như trút được gánh nặng, dựa lưng vào tường vỗ vỗ ngực:

“Sao mấy người này có thể chạy nhanh tới vậy? Hồi trung học em từng là quán quân 800m vậy mà cũng không chạy thoát nổi. Nếu không có anh nhất định hôm nay em xong rồi”.

Nói xong Minh Dao như nhớ ra gì đó, chăm chú nhìn về phía Kỳ Tự:

“Cám ơn anh, thật lòng đó. Xem như hôm nay em nợ anh một món nợ ân tình. Sau này nếu có yêu cầu gì cần em hỗ trợ, anh cứ nói”.

Bỏ qua mấy chuyện trải nghiệm gì đi, sự cảm kích của Minh Dao đối với Kỳ Tự vào lúc này là thật lòng.

Kỳ Tự chỉ nhẹ nhàng kéo kéo môi mà không đáp lại.

Minh Dao cảm thấy bị xúc phạm:

“Cười gì chứ, bộ anh tự tin sẽ không có lúc nào cần em hỗ trợ sao?”

“Được, anh sẽ nhớ kỹ”.