Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 3: Anh Trai, Chào Anh

“Cậu biết không...”

Minh Dao vừa ăn dưa lưới vừa phàn nàn với Giản Ninh:

“Lâm Vân Vân từ lúc bắt đầu đã bị coi là thế thân trong lòng nam chính, tra nam không hề yêu cô ấy, cô ta lại đau khổ tuyệt vọng, cuối cùng lúc biết được chân tướng mà vẫn còn lưu luyến……Mình thật sự không lý giải được, cậu nói cô ta có phải là ngốc không?”

Mỗi ngày Minh Dao đều đọc kịch bản trong ký túc xá, cố gắng biến mình thành Lâm Vân Vân và bước vào thế giới nội tâm của cô ấy.

Nhưng một con chó độc thân 20 năm không thể nào lĩnh hội được loại đau khổ này, thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy bực bội, không thể đồng cảm với nhân vật vì thấy cô ta thật ngu xuẩn.

“Cậu độc thân lâu quá rồi, nếu cậu có một vài mối quan hệ thì sẽ không nói như vậy đâu”

Giản Ninh nói.

Minh Dao cảm thấy Giản Ninh nói cũng đúng.

Phim ảnh đến từ cuộc sống, kinh nghiệm sống sẽ nâng cao hiểu biết về vai diễn. Về phương diện này cô có quá ít kinh nghiệm nên không đạt được cảm xúc của nhân vật.

“Cậu nói xem, nếu có ai đó ở đây để thực hành kiểu tình yêu dị dạng này với mình thì tốt rồi.”

“Thực hành thế nào? Tìm cậu làm thế thân sao? Ai có thể sẵn lòng để hoa khôi khoa diễn xuất của chúng ta làm thế thân? Mù mắt chó hắn đi haha!”

Minh Dao đương nhiên biết bản thân mình đang mơ tưởng hão huyền, bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi.

Điện thoại di động của Giản Ninh lúc này đột nhiên vang lên, cô nhìn lướt qua liền đứng dậy, uốn éo hai tay nói:

“Trợ lý của anh của mình nói anh ấy đến rồi! Mình đi đây!”

Minh Dao:

“Chúc may mắn”.

“Đúng rồi”. Giản Ninh chỉ vào túi giấy trên bàn:

“Đợi lát nữa nếu mình xin tiền tiêu vặt thành công mình sẽ nhắn tin cho cậu, rồi cậu đem túi giấy này tới cho mình nha”.

Minh Dao liếc mắt:

“Là cái gì?”

“Nếu anh trai của mình còn chút lương tâm mà cứu tế mình, thì mình sẽ tặng anh ấy món quà mua ở thành phố D. Nếu anh ấy còn không có lương tâm thì món quà đó không cần tặng nữa.”

Tình anh em này cũng thật là plastic.

Minh Dao gật gật đầu nhưng lại do dự:

“Nhưng mình chưa gặp anh của cậu bao giờ, tuỳ tiện qua đó hình như không được tốt lắm”.

“Có sao đâu, còn anh của mình với anh của cậu gì chứ, anh của mình cũng là anh của cậu, đừng có coi mình là người ngoài.”

“……….”

Sau khi Giản Ninh rời đi, Minh Dao ở trong phòng một mình vẫn tiếp tục ăn uống, khoảng 10p sau Giản Ninh gửi cho cô một tin nhắn Wechat.

“Haha, anh của mình rốt cuộc vẫn là một người đàn ông có lương tâm, mau giúp mình đem quà đến để mình hiếu kính với anh trai đi, phòng 2808 nhé”.

Minh Dao đành phải theo kế hoạch cầm túi quà đi ra cửa, phòng Giản Ninh ở tầng 19, muốn lên phòng 2808 thì phải dùng thang máy.

Chưa đến nửa phút cô đã đến được tầng 28.

Khoảnh khắc cửa thang máy vừa mở ra, Minh Dao nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí khác biệt rõ rệt này.

Đập vào mắt là mỗi một vật trang trí ở đây đều sang trọng và tinh tế, thậm chí tấm thảm còn mang theo hơi thở “Tôi mắc tiền lắm đó”.

Minh Dao tìm được phòng 2808.

Cô đứng đó, đưa tay lên gõ cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.

Minh Dao vốn tưởng rằng sẽ là Giản Ninh ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cô sững sờ.

Đây không phải là người đàn ông cô vừa gặp trong thang máy sao?

Anh ấy là anh trai của Giản Ninh?

Giản Ninh đồ chết tiệt này tại sao không ra mở cửa cho cô, rõ ràng biết cô và anh trai cô ấy không quen biết nhau.

Nhưng mà không phải anh trai cô nàng đã ngoài ba mươi sao? Thật sự nhìn không ra.

Bảo dưỡng như thế nào nhỉ?

……….

Minh Dao chưa kịp chuẩn bị tư tưởng cho tình huống trước mắt này, nhất thời trở tay không kịp, vô số suy nghĩ lộn xộn vụt qua trong vài giây.

Chờ cô lấy lại tinh thần mới phát hiện người đàn ông trước mặt cũng đang nhìn mình.

Dáng vẻ không chút hoang mang, cứ đứng như vậy chờ cô nói chuyện.

Minh Dao:

“……….”

Dù sao cũng do mình chủ động gõ cửa, không thể cứ đứng im khó xử như vậy được.

Khi cô đang sắp xếp từ ngữ để dùng làm lời mở đầu, Minh Dao đột nhiên nhớ đến câu nói của Giản Ninh “[Anh của mình cũng là anh của cậu, đừng có coi mình là người ngoài!]”

Với một tia cảm hứng, cuối cùng cô đã tìm thấy một điểm đột phá tự nhiên mà lại không mất lễ phép.

Ba giây sau.

Minh Dao nuốt nước bọt, thật cẩn thận mà cũng thật chân thành nói ra mấy chữ —

“Anh trai, chào anh”.

Kỳ Tự:

“……….”

Vừa dứt lời, điện thoại của Minh Dao vang lên.

Giản Ninh gửi tin nhắn Wechat.

“Cậu đi chưa? Hồi nãy mình tay què nên nhắn nhầm, không phải 2808, là 2708, đừng đi nhầm nha, yêu cậu moah moah.”

Minh Dao:

“……..”

Yêu cái đầu cậu đó.

Rõ ràng là Minh Dao lại bị Giản Ninh chơi xỏ một lần nữa.

“Anh trai, chào anh” – 4 chữ này lặp đi lặp lại trong tai cô, Minh Dao xấu hổ đến mức đầu óc trống rỗng, cô chỉ nghe thấy tiếng ù tai ong ong.

Cô mở miệng thở dốc một cách máy móc và phát hiện chính mình không có ý muốn giải thích, hiện giờ cô chỉ muốn quay lại tầng 27 chặt đứt đôi tay què của Giản Ninh.

Anh trai khoẻ không thì cô không biết.

Cô chỉ biết bản thân mình đang cực kỳ không khoẻ, cô sẽ chết ngạt nếu còn không rời đi.

Vì vậy sau khi kêu lên một tiếng anh trai, Minh Dao liền quay đầu bỏ chạy, cực kì giống một tra nữ vô trách nhiệm.

Xuyên suốt quá trình Kỳ Tự đều đang dựa vào cửa ngắm nhìn những biểu tình biến hoá của cô trong 2 phút ngắn ngủi, cùng với bóng lưng đang hoảng hốt bỏ chạy lúc này.

Lại còn chạy rất nhanh, nháy mắt một cái đã không thấy người đâu.

Kỳ Tự dừng lại, bất giác bật cười. Đang muốn đóng cửa, anh chợt phát hiện một ánh sáng le lói trên tấm thảm trải sàn.