*Giới thiệu truyện:
Vô tình bị kẹt trong thang máy với nhau, thế là anh hồ hởi mời mọi người trò chuyện để gϊếŧ thời gian.
Cô bạn học sinh cấp 3 dù bị kẹt trong thang máy vẫn không quên phải học thuộc từ vựng tiếng anh để ngày mai kiểm tra.
Một cô gái vốn định chia tay bạn trai chỉ vì gia đình cho rằng "không môn đăng hộ đối".
Một anh chàng nhân viên văn phòng "sương gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ", vì tình đầu mà g/i/ế/t vợ giấu xác trong tường nhà mình.
Còn anh? Anh chỉ là nhân viên bảo vệ bình thường đi tất xanh mà thôi.
Gặp nhau là cái duyên, nhưng để ở bên nhau cần có sự kiên trì.
*Nội dung truyện:
Mồng ba mươi Tết, một sự việc bất ngờ bất ngờ xảy ra ở thành phố A.
Một trong những thang máy ở trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố đột ngột bị kẹt giữa không trung, khiến người bên trong mắc kẹt không thể thoát ra. Những ngọn đèn phía trên nhấp nháy rồi tắt, giữa những tiếng la hét, cuối cùng chúng cũng vụt tắt hoàn toàn.
Trong bóng tối, mọi người lập tức ngơ ngác. Một số phàn nàn, trong khi những người khác bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Chúng ta... sắp rơi à?" - Có người hỏi.
Không ai biết câu trả lời cho câu hỏi này. Ngay khi đám đông vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, một giọng nói bình tĩnh đã phá tan bầu không khí ngột ngạt.
"Có ai ở đó không? Bọn tôi bị kẹt rồi." - Ánh sáng từ đèn bảng điều khiển chiếu rọi, mọi người nhìn thấy những ngón tay mảnh dẻ đang nhấn nút báo động.
Thật không may, phản hồi duy nhất họ nhận được là tiếng điện rè yếu ớt.
"Có phải chúng ta... không thể ra ngoài được không?" - Giọng một cô gái run run.
Chủ nhân của giọng nói lại lên tiếng trấn an họ: "Đừng lo lắng, nhất định có người ở bên ngoài đang đợi thang máy. Nếu thấy thang máy bị kẹt thì người ta sẽ báo ban quản lý khu nhà."
Lời giải thích này tạm thời xoa dịu đám đông vốn đang trong trạng thái sợ hãi. Một người bắt đầu ra vẻ: "Tôi biết sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả mà." Nói xong, có người còn lấy điện thoại ra, định đăng lên mạng xã hội. Tuy nhiên, tín hiệu trong thang máy rất kém và do bị kẹt giữa đường, điện thoại của họ nhanh chóng chuyển từ tín hiệu yếu sang "không có dịch vụ" ngay trước mắt họ.
Đây đều là những người xa lạ tình cờ gặp nhau, môi trường chật hẹp khép kín thậm chí còn khiến việc nói chuyện giữa những người quen trở nên khó xử.
Có tổng cộng mười người trong thang máy.
Một cặp đôi trẻ sành điệu bám lấy nhau, chàng trai an ủi bạn gái. Một cô gái với phong cách hiphop nhai kẹo cao su và chụp ảnh tự sướиɠ trong bóng tối. Có một người đàn ông đeo dây chuyền vàng, chính là người vừa mới ra vẻ. Ngoài ra còn có một cô gái tóc dài thẳng xinh đẹp đang run rẩy ngồi xổm trên sàn vì chân bị tê. Bên cạnh cô là một học sinh nữ cấp 3 đeo kính đang ngồi dưới đất, hiện đang học từ vựng tiếng Anh trên điện thoại. Ngoài ra, còn có một người đàn ông có vẻ cao lớn, cường tráng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Cuối cùng là một cặp vợ chồng đang già trấn an lẫn nhau.
Cuối cùng, chính là người đàn ông đã lên tiếng trước đó. Giọng nói của anh trầm bổng, mang đến cho người ta cảm giác đáng tin cậy không thể giải thích được. Anh cầm chiếc đèn pin nhỏ, không soi vào mặt mình, người khác chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt diều hâu sống động của anh.
Cô gái vừa nói vừa khóc nức nở: "Chúng ta sẽ chết ở đây như thế này à?"
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khẩy: "Tết tới nơi mà nói gì xui vậy."
"Không đâu." - Người đàn ông trả lời. - "Mọi người hãy tựa vào thang máy, bám chặt vào tay vịn. Nếu có rung lắc thì hãy khuỵu gối và nhón chân để tự bảo vệ mình."
Nhìn thấy tâm trạng bất an của cô gái, anh khẽ cười nhẹ: "Bị mắc kẹt với nhau là một loại duyên phận, tại sao chúng ta không trò chuyện trong lúc chờ người đến giải cứu?"
Trò chuyện? Cả nhóm nhìn nhau.
Bạn nữ cấp ba ngước lên liếc nhìn anh rồi dẫn đầu nói: "Em là Minh Hiếu, học sinh lớp 12A1 trường trung học phổ thông A."
Theo sau cô bé, mọi người lúng túng giới thiệu bản thân, sau đó người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi là Đinh Quang, nhân viên bảo vệ."
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khinh thường.
"Còn anh thì sao?" - Đinh Quang không chút nao núng nhìn về phía anh chàng cao lớn, người này liếc nhìn anh rồi nói: "Nguyễn Công Trường, nhân viên văn phòng."
"Tôi thực sự không muốn chết." - Im lặng một lúc, Đinh Quang thở dài: "Ba mẹ người yêu tôi vừa mới đồng ý cho bọn tôi ở bên nhau. Tôi không muốn chết như thế này."
"Sao hồi trước họ không đồng ý?" - Cô gái hip-hop thổi một quả bong bóng nhỏ và với một tiếng "pop", nó vỡ tung.
Âm thanh nổ pop pop này lúc bình thường có thể khiến người ta khó chịu, nhưng trong bóng tối, nó như một tia sinh khí lóe lên, khiến người ta bất giác muốn nghe thêm vài lần nữa.
"Ba mẹ tôi cũng không đồng ý cho tôi hẹn hò với bạn trai." - Cô gái yếu đuối đã ngừng run rẩy, nói thêm - "Thật ra gia đình anh ấy cũng không đồng ý. Anh ấy xuất thân từ một gia đình khá giả, ba mẹ nghĩ tôi có thể sẽ bị gia đình chồng chì chiết nếu tôi kết hôn với anh ấy."
"Toàn lo lắng tầm phào." - Cô gái hip hop cười khúc khích, "Bộ họ nghĩ kết hôn với người có gia cảnh bình bình thì cô sẽ không bị chì chiết chắc?"
"Ừ..." - Cô gái này dường như chưa bao giờ dám chống lại cha mẹ mình, và viễn cảnh này là điều cô chưa bao giờ cân nhắc.
"Nếu người kia chỉ vì hoàn cảnh gia đình mà ngược đãi hay nặng nhẹ gì cô thì tốt nhất cô đừng cưới." - Cô gái của cặp đôi trẻ xen vào .
"Có cưới thì sau này cũng chỉ có cô khổ mà thôi." - Bạn trai của cô gái cũng nhanh chóng gật đầu đồng tình.
"Bọn họ nói đúng đó con." - Bà cụ với chất giọng ấm áp nói thêm - "Ba mẹ con thương con, muốn tốt cho con thật, nhưng họ chỉ có thể nhìn được tổng thể. Quan trọng là người đó như thế nào, họ có xứng đáng hay không, đây là cuộc đời của con, mọi thứ phải do con quyết định."
"Vâng, con sẽ suy nghĩ kỹ."
Cô gái ôm chặt chiếc túi trong tay, đó là món quà chia tay cô vốn định tặng bạn trai.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng tỏ vẻ tán thành: "Thời đại nào rồi, mỗi người phải biết tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Lỡ sau này có việc không hay xảy đến thì cũng không thể đổ lỗi cho người khác."
"Vâng, cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều." - Cô gái liên tục cảm ơn.
"Còn anh thì sao?" - Cô gái hip hop không hiểu sao lại đặc biệt tò mò về câu chuyện của Đinh Quang, cảm nhận được rằng anh có rất nhiều câu chuyện chưa kể.
"Tôi và người yêu quen nhau đã lâu, có thể nói là càng cãi càng yêu. Cứ chia tay rồi quay lại nhiều lần. Bọn tôi không nỡ buông tay nhau." - Đinh Quang nhớ lại những khoảng thời gian đó, cảm xúc bồi hồi xen lẫn cay đắng.
"Thông thường, nếu cứ chia tay quay lại nhiều lần thì vấn đề thường xuất phát từ một phía" - Cô gái hip hop chốt hạ - "Vậy, ai trong hai người là vấn đề?"
"Chắc là tôi đấy." - Đinh Quang cười nói - "Tôi từ nhỏ đã xác định được xu hướng tính dục của bản thân, nhưng em ấy không như thế, tôi không muốn thành gánh nặng cho em ấy, em ấy cũng thỏa hiệp, nhưng cuối cùng lại thất bại."
Cứ mỗi lần chia tay, là mỗi lần họ tự giày vò lẫn nhau.
***
Nếu yêu thích truyện và tác giả xin vui lòng donate đến stk 0773984396 - MB bank để tiếp thêm động lực cho tui nhó