Tổng Hợp Oneshot Kinh Dị Của Phú Bà

Chương 6: Nụ Hôn Hoa Hồng (1)

*Giới thiệu truyện:

Cô sở hữu một cửa hàng hoa.

Cô có một cuộc sống bình thường.

Cô thầm mến người đàn ông lạnh lùng ngày nào cũng đến mua hoa.

Tuy nhiên, cô lại bị cuốn vào một vụ bắt cóc bí ẩn.

Âm mưu và nguy hiểm rình rập.

Mr. Ice,

Anh thực sự là ai?

*Nội dung truyện:

Cô là một cô gái giản dị với một cửa hàng hoa khiêm tốn ở cái xóm vô danh này. Công việc kinh doanh của tiệm hoa ổn định, người dân trong xóm hiếm khi nghĩ đến việc mua một bó hoa trừ khi đó là một dịp đặc biệt. Tuy nhiên, tiệm hoa nhỏ bé của cô thế mà lại có một vị khách thường xuyên đến mua hoa, một người đàn ông kỳ dị luôn âm thầm cầm một bó hoa hồng lớn, để lại tiền rồi vội vã rời đi. Phong thái lạnh lùng của anh khiến cô trìu mến đặt biệt danh cho anh là "Mr. Ice".

Có người trêu chọc, suy đoán: "Biết đâu anh ta muốn theo đuổi cô nhưng lại ngại đấy?"

Cô cười khúc khích đáp lại: "Cô đã bao giờ gặp một người theo đuổi mình nhưng lại lạnh lùng như vậy chưa?"

Hôm qua, như thường lệ, cô mở cửa hàng sớm, sắp xếp những bông hoa mà chú Cường vừa giao, chọn những bông hồng tươi nhất cho anh Mr. Ice. Tuy nhiên, đến gần trưa vẫn không thấy anh đâu. Ngày hôm nay cũng vậy.

"Anh ấy sẽ đến? Anh ấy sẽ không đến? Anh ấy sẽ đến? Anh ấy sẽ không đến?" - Cô ngắt những cánh hoa cúc, tâm hồn mộng mơ như những cô thiếu nữ mới biết yêu. Ơ, tại sao cô lại phải bận tâm nghĩ về những điều vô ích như thế? Anh Mr. Ice ngày nào cũng mua một bó hoa hồng, chắc hẳn anh đã có người thương mất rồi!

Ding dong, ding dong...

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi vào, chuông gió kêu leng keng như nhảy múa giữa không trung. Cô ngước lên nhìn thấy chú Minh trong bộ đồng phục công an.

"Cháu gái, gói giúp chú một bó cúc trắng đi, nhớ gói cho đẹp đấy. Hôm nay chú đi thăm vợ."

"Chắc chắn rồi, chú đợi con một lát." - Cô lập tức đứng dậy, chọn vài bông cúc trắng, xếp lên bàn rồi khéo léo gói lại.

"Hôm nay vui thiệt sự."

"Chú Minh hôm nay có gì vui thế? Kể con nghe với."

"Vụ án vợ chú bị gϊếŧ ấy, mấy ngày trước cuối cùng cũng đã được giải quyết, bọn chú đã bắt được hung thủ rồi."

Cô đã nghe nói về vụ thím Minh bị sát hại một năm trước. Bà cụ bị gϊếŧ tại nhà, thủ phạm có tay nghề cao, gần như không để lại manh mối nào tại hiện trường. Không có gì bị đánh cắp, loại trừ động cơ cướp bóc. Thím Minh là người tốt bụng, nhiệt tình, luôn vui vẻ khi gặp gỡ mọi người. Thím ấy nhiều khi còn giới thiệu cho cô mấy anh chàng để cô đi hẹn hò. Làm sao một người như vậy có thể có kẻ thù? Sau đó, hầu hết mọi người đều cho rằng chú Minh nhiều khi đã đắc tội người nào trong khi điều tra nên bị trả thù, nhưng danh tính hung thủ vẫn còn là một ẩn số. Vụ việc đã khiến chú Minh suy sụp nặng nề, khiến chú ấy phải nộp đơn xin chuyển từ cơ quan điều tra tiền tuyến sang một công việc nhàn nhã trong kho lưu trữ.

"Cám ơn trời, linh hồn của thím Minh cuối cùng cũng có thể an nghỉ. Chú Minh, cuối cùng chú cũng có thể ngủ ngon rồi." - Cô tiếp tục công việc của mình, sự tò mò thôi thúc cô hỏi thêm - "Hung thủ là ai vậy ạ?"

"Bọn chú chưa thể tiết lộ danh tính cụ thể vì đồng phạm của hắn vẫn đang lẩn trốn." - Chú Minh cau mày. - "Cháu gái, tên hung thủ này là người địa phương, đồng phạm của hắn có thể sẽ sớm quay trở lại cái xóm này. Cho nên mấy hôm nay nhớ phải đóng cửa tiệm sớm và đừng có về nhà một mình vào ban đêm nghe chưa."

"Vâng, con biết rồi. Chú Minh, hoa của chú đã gói xong rồi nè."

Ngày tháng mười chưa cười đã tối, khoảng năm giờ chiều, bên ngoài đã được thắp sáng vô số ánh đèn. Quán bên kia đường sáng rực rỡ. Nhớ lại lời khuyên của chú Minh, cô nhanh chóng thu dọn, khóa cửa hàng, khoác áo khoác vào rồi đi về nhà.

Trong hành lang tối đen như mực, cô cảm thấy có thứ gì đó chặn đường mình. Cô lấy đèn pin ra soi cẩn thận, suýt hét lên vì kinh ngạc. Một người đang nằm trên mặt đất, yếu ớt đặt tay lên ngực. Cô biết người này! Là anh Mr. Ice hay mua hoa vào mỗi buổi sáng!

"Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Tôi giúp anh gọi xe cấp cứu nhé?"

"Không cần, bệnh cũ tái phát thôi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao."

Nhớ tới lời của chú Minh, cô liếc nhìn khung cảnh tối đen như mực xung quanh, cảm thấy có chút bất an.

"Được rồi, nghỉ một lát rồi anh nhớ về ngay đấy. Trời đang khá lạnh. Tôi phải về nhà, hẹn gặp lại!" - Cô vội vàng bước lên cầu thang, bước vào căn chung cư của mình, nhanh chóng khóa cửa lại, đặt tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng chìa khóa xoay ở cánh cửa đối diện hành lang. Qua lỗ nhìn trộm, cô bất ngờ nhìn thấy bóng lưng của Mr. Ice. Anh thực sự sống đối diện nhà cô! Ờ, cũng có lý, do cô hay phải đi nhận hàng vào sáng sớm, cũng hay ngủ và thức dậy sớm. Cho dù thỉnh thoảng có tiếng động từ phía đối diện truyền đến, theo tính cách của cô, cô cũng sẽ không thèm kiểm tra. Giờ cô đã biết Mr. Ice sống ngay đối diện, omg, sao cô có thể bình tĩnh nổi đây!

"Xin chào quý khách!" - Cô đứng dậy chào khách hàng. Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, đôi mắt được che bởi cặp kính râm đen và chiếc áo khoác lông màu nâu dài đến nửa thân thể hiện sự sung túc và sang chảnh của cô ta.

"Gói cho tôi một bó hoa hồng."

"Vâng, xin hãy đợi một lát!"

Trong lúc bận gói hoa hồng, cô không khỏi có cảm giác khó chịu. Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ. Cơ thể cô bất giác run lên, thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ trước luồng khí tỏa ra từ người cô ta.

"Hãy giúp tôi chuyển hoa đến địa chỉ này." - Người phụ nữ đưa cho cô một tờ giấy.

Nhìn qua, cô có chút sửng sốt. Đây không phải là địa chỉ nhà anh Mr. Ice sao?

"Quen lắm phải không?"

Cô gật đầu, trông có vẻ ngượng ngùng.

"Được rồi, cầm tiền rồi nhanh đi đi." - Người phụ nữ có phần kiêu ngạo, ghé sát vào tai cô thì thầm - "Nói với anh ấy là tôi sẽ lại đến tìm anh ấy, hahaha..." - Nói xong cô ta lên xe rời đi, chỉ để lại tiếng chuông gió nhảy múa cuồng nhiệt phía trên cánh cửa.

"Người phụ nữ này chắc điên rồi. Tội nghiệp Mr. Ice, vậy mà yêu trúng một người như thế." - Cô lẩm bẩm một mình.

Bên trong xe.

"Chị dâu, chị có chắc chắn là cô bé đó không?"

"Không sai đâu, chị chỉ so sánh thôi nhưng người phụ nữ trong ảnh chính là con bé đó. Khải Minh trước đây luôn bám lấy chị, anh ấy không rảnh mà yêu người phụ nữ khác. Là con nhỏ này, nhất định là con nhỏ hồ ly tinh này đã quyến rũ anh ấy. Khải Minh của chị! Chắc chắn họ đã mèo mả gà đồng sau lưng chị từ lâu rồi. Thế mà chị còn dại dột đối xử tốt với anh ấy, dồn hết tâm huyết vào anh ấy." - Người phụ nữ càng nói càng kích động. "Tùng Quân, anh Nam hiện tại sống chết không rõ, Khải Minh thì chê chị già, chị sống còn có ý nghĩa gì nữa!"

"Chị dâu, đừng nói như vậy, Dù sống hay chết thì Tùng Quân em sẽ luôn bên chị mà!" - Người đàn ông đang lái xe đột nhiên dừng xe bên đường, quay mặt về phía người phụ nữ và nhìn thẳng vào cô ta.

"Tùng Quân! Tùng Quân! Em là chỗ dựa duy nhất của chị trong cuộc đời này. Từ giờ trở đi, em chính là định mệnh của chị!" - Nước mắt người phụ nữ trào ra khi hai bàn tay trắng nõn của cô ta nhẹ nhàng đặt lên tay người đàn ông rồi trượt xuống. Ánh mắt của người đàn ông càng lúc càng ngơ ngác, hai tay mạnh dạn ấn vào cơ thể người phụ nữ.

*

"Có ai ở nhà không?" - Một tay cầm hoa hồng, cô đứng trước cửa phòng Mr. Ice.

"Cạch", cánh cửa mở ra. Mr. Ice tỏ vẻ khó hiểu.

"Hôm nay tôi không đặt hoa hồng."

"Có chị gái kia đặt bó hoa hồng cho anh và bảo tôi đến giao."

"Cô ấy trông như thế nào?"

"Chị ấy đeo kính râm, tôi không nhìn rõ mặt. Nhưng chị ấy có một cái áo khoác lông, dáng người cao ráo và khá thanh lịch."

"Ồ, vậy có lẽ tôi biết cô ấy là ai rồi. Cảm ơn cô."

"Không có gì. Thật ra tôi là hàng xóm đối diện của anh. Ngày nào anh cũng mua hoa ở cửa hàng tôi hết, tôi không biết chúng ta lại sống gần nhau như vậy. Hehe. Anh đã thấy khỏe hơn chưa?" - Cô hít một hơi thật sâu và mạnh dạn giới thiệu bản thân.

"Ừ, giờ tôi ổn rồi. Còn gì nữa không?" - Mr. Ice lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.

Bầu không khí lập tức đông cứng, sượng trân.

Cô mỉm cười khéo léo: "Vì hoa đã được giao rồi nên tôi xin phép rời đi." - Nói xong cô vội vã đi về phía cầu thang.

"Ồ, nhân tiện, chị ấy nói sẽ quay lại tìm anh." - Cô chợt nhớ tới lời của người phụ nữ, vội vàng quay lại thông báo cho Mr. Ice. Tuy nhiên, cô lại thấy Mr. Ice đang tựa lưng vào cửa, im lặng nhìn cô với nụ cười trên môi. Ủa, cô ấy có nhìn nhầm không? Mr. Ice đang cười kìa! Nhìn kỹ hơn, đm, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng đó.

*

"Sếp, tình nhân của Tùng Nam đã xuất hiện, tôi muốn yêu cầu hỗ trợ."

"Được."

"Bên ngoài có người gõ cửa, tôi cúp máy đây. Chắc bọn họ đã tới."

"Ừ, cậu xử lý đi. Nhớ chú ý an toàn."

Sau khi cúp máy, Lê Khải Minh mở cửa. Người ở cửa chính là tình nhân của Tùng Nam, Ngọc Tuyết.

"Sao cô lại đến đây? Không phải tôi đã nói từ nay chúng ta sẽ là người xa lạ sao? Tôi không tiếp cô." - Nói xong, Khải Minh giả vờ đóng cửa tiễn khách.

Ngọc Tuyết nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa và vọt nửa người vào trong. Cô ta nở nụ cười tinh nghịch nói: "Khải Minh, anh đúng là đồ tàn nhẫn. Ngày xưa anh mỗi ngày dùng một bó hoa hồng làm vui lòng em, theo đuổi em bằng đủ loại lời dịu dàng ngọt ngào. Lúc đó em cũng thật sự tin anh, ngu ngốc tính tới chuyện bỏ trốn cùng anh nữa kìa! Nếu không phải em cố ý, anh Nam sao có thể lộ diện và bị công an bắt được? Anh lừa tình lừa tiền em xong, giờ lại muốn bỏ em ư? Lê Khải Minh, đồ dối trá!"

"Ngọc Tuyết, tôi nợ cô chuyện đã xảy ra với anh Nam. Nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Tuy nhiên, đã như thế rồi, tôi chỉ có thể chủ động tìm cách khắc phục tình hình. Mấy ngày nay, tôi đã liên lạc với một số bạn bè trong giang hồ, cố gắng tìm cách đưa anh Nam ra khỏi đó rồi."

"Còn mối quan hệ của chúng ta thì sao?"

"Vào trước đi, vào trong nói cho rõ ràng." - Khải Minh mở cửa, làm động tác mời khách vào nhà.

"Tùng Quân, chúng ta vào trong đi." - Ngọc Tuyết lắc lư eo bước vào, trong khi Tùng quân kéo một chiếc bao tải.

"Tùng Quân, sao anh lại ở đây?" - Sự chú ý của Khải Minh đổ dồn vào chiếc bao tải trong tay Tùng Quân.

"Đến để tặng quà cho anh đó." - Ngọc Tuyết hét lên với giọng sắc bén.

"Quà? Tùng Quân, tuy chúng ta có quen biết nhưng cũng chả thân gì mấy. Không cần đem quà cáp làm gì. Trong túi chứa chất nổ hay thuốc độc đấy? Tôi không có phước đến mức nhận mấy món quà như vậy đâu, anh cứ giữ mà dùng." - Trong lòng Khải Minh mơ hồ có cảm giác bất an.