Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 49: Đứa Nào Cũng Bị Đánh Một Trận

Tả Tiểu Niệm sắc mặt trắng bệch, theo bản năng che cái mông nghĩ nũng nịu: “Mẹ...”

Thanh âm vừa mềm lại vừa điềm đạm đáng yêu.

“Nằm xuống!”

Ngô Vũ Đình bất vi sở động.

Sắc mặt rét lạnh, ánh mắt cũng không có chút mủi lòng nào.

Tả Tiểu Niệm vành mắt đỏ lên, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn nằm uos xuống ghế dài, nức nở nói: “Mẹ, mẹ nhẹ thôi nhớ...”

“Bụp!”

Cây thước vụt cái hạ xuống, tiếp xúc thân thiết với cặp mông cong cong đang vểnh lên.

Tả Tiểu Niệm sợ hãi kêu một tiếng, cắn răng, hết sức đè xuống bản năng phòng ngự của mình, với tu vi linh lực đã đạt đến cấp độ tông sư của nàng, chri cần tùy tiện phản công một chút xíu, đã có thể khiến người bình thường người bị thương nặng.

Vừa nghĩ vậy, càng cảm giác không an toàn, nên điều hết linh lực trong cơ thể tản đi, như thế sẽ không vô tình làm Ngô Vũ Đình bị thương, gậy đánh lên mông, Tả Tiểu Niệm cũng chịu đau đớn không khác gì người bình thường.

“Bụp bụp bụp...”

Ngô Vũ Đình không ngừng vung roi.

Tả Tiểu Đa ở một bên nhìn đến run lẩy bẩy, đã có chút đau lòng, run rẩy nói: “Mẹ, được rồi đó... chị Niệm Niệm có vẻ đau lắm rồi...”

Tả Trường Lộ cười nhạt cười: “Đúng là chị em thương nhau quá nhỉ, làm người khác cũng phải mủi lòng, đáng tiếc mẹ ngươi và ta hôm nay nhất định phải làm người ác một bữa...”

Lời còn chưa dứt, hai tay của hắn các cầm ở hai đầu dây thắt lưng, gấp đôi lại, sau đó lại kéo một phát, lập tức phát ra bộp một tiếng tiếng vang lanh lảnh.

Tả Tiểu Đa nhất thời toàn thân run lên.

Tả Trường Lộ dùng chân nhấc một cái ghế dài khác sang, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa không có nửa điểm chần chờ, do dự một giây cũng không có, trực tiếp nằm sấp lên ghế, còn thuận thế nhếch cái mông lên.

Bày ra tới một cái tư thế bị đánh tiêu chuẩn.

Sau một khắc.

Bụp!

Bụp bụp...

Liên tiếp thanh âm, như là mưa đá rơi xuống vang lên dày đặc.

Tả Tiểu Đa kêu thảm như gϊếŧ heo, tiếng kêu gào vang tận mây xanh.

“Ngươi còn coi bói!”

“Ngươi còn biết xem tướng!”

“Ngươi mà có bản lãnh lớn thế sao? Ngươi thế mà còn học được lừa người!”

“Lừa tiền!”

“Ngươi là Võ Sĩ rồi, ngươi giỏi giang rồi hở!”

“...”

Một hồi lâu sau về sau.

Hai bên đều đã ngừng lại những âm thanh cuar đòn roi.

Tả Tiểu Đa mệt mỏi rên đau, Tả Tiểu Niệm thì đang tấm tức khóc nức nở.

“Biết sai chỗ nào chưa?”

Đây là giọng Ngô Vũ Đình đang hỏi Tả Tiểu Niệm.

“Biết.”

“Vì sao lại đánh ngươi?”

“Ta không nên cậy mạnh đi làm nhiệm vụ...”

“Vậy là biết lỗi thật rồi, về sau còn dám không?”

“Không dám nữa ạ.”

Tả Tiểu Niệm cũng sợ lắm rồi.

Cái này thật sự không trách tại sao Ngô Vũ Đình lại giận, bình thường võ giả đột phá Đan Nguyên cảnh, chính là chuyện lớn đầu tiên trong cuộc đời, khoảng thời gian này, mỗi ngày ôn dưỡng đan điền còn chỉ sợ không đủ, tuyệt đối sẽ không ra ngoài nhận nhiệm vụ, cho dù là thường ngày luận bàn cũng sẽ tạm dừng!

Đại tông môn hoặc là các trường học lớn, đối với đệ tử đến cái giai đoạn mấu chốt này, từ trước đến nay đều cấm túc, nghiêm cấm ra ngoài, càng không cho phép bởi vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cảm xúc, ảnh hưởng đến tu vi.

Một khi có bất kỳ sơ thất nào, có bất kỳ vết thương nào, đều có thể từ đây đoạn tuyệt con đường tông sư!

Đó chình là ảnh hưởng cả đời!

Mà thời gian mấu chốt này, có thể coi là mấu chốt nhất nhất nhất trong cuộc đời!

Bất luận một cái sơ xuất gì, đều là việc đáng tiếc cả đời.

Vậy mà Tả Tiểu Niệm còn nhận nhiệm vụ vào lúc này, Ngô Vũ Đình không giận điên lên mới là lạ, mà đối với một trận đánh này, chính Tả Tiểu Niệm cũng biết mình tự làm tự chịu, trách không được người khác.

Quả thực đáng đánh.

Một bên khác.

“Ngươi biết vì sao bị đánh chưa?”

“Biết một nửa ạ.”

“Hả?”

Tả Trường Lộ nhíu mày.

“Ta cảm thấy, ta sai rồi, nhưng ta lại không hoàn toàn sai.”

Đã chịu đánh xong, Tả Tiểu Đa ngược lại đầu óc thanh tỉnh hơn hẳn.

“Ngươi dùng đoán mệnh xem tướng mấy lời nói nhảm gạt người ta mười nghìn đồng, chẳng lẽ còn không nên đánh? Trở về còn lừa phỉnh ta, chẳng lẽ không nên đánh?”

Tả Trường Lộ trừng mắt.

“Đó là có nguyên nhân, thật sự có nguyên nhân.”

Tả Tiểu Đa là thật sự thấy mình bị oan uổng.

Thậm chí cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phải sợ, đúng, ta không làm sai, ta chột dạ cái gì? Ta không chỉ bị đánh, còn bị mất tiền riêng, ta tìm ai nói rõ lí lẽ đây? Ta thấy việc nghĩa hăng hái làm, ta bắt kẻ móc túi, ta là đang trừ hại cho dân mà.

Thế mà còn bị đánh!

Mà trước khi bị đánh ta còn hoảng hốt, sợ sệt nữa chứ.

Không được, tâm thái ta có vấn đề.

Ta thật là oan uổng chết đi được.

Tả Tiểu Niệm là tự mình tìm đường chết, thế nhưng ta không có...

Vừa nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa vội vàng nói lại một lần chuyện xảy ra như thế nào: “...Ta là làm việc tốt, ta là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm...”

Tả Tiểu Đa cũng không có chú ý.

Lúc hắn đang kể chuyện, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không ngừng đưa mắt nhìn nhau.

Hắn càng không chú ý, lúc mình nói đến cô gái áo trắng, túi hồng, Tả Tiểu Niệm đang bị đánh đột nhiên đình chỉ kêu thảm, sắc mặt, chậm rãi có chút thay đổi.

Tả Tiểu Niệm như có điều suy nghĩ, ánh mắt trở nên rất là tĩnh mịch.

“Ừm, vậy thì cũng có thể thông cảm được.”

Tả Trường Lộ trầm ngâm gật đầu, lập tức cảm giác, lần này mình có vẻ đánh oan con rồi.

Đúng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, bắt được tên móc túi, cướp lại tiền của kẻ móc túi cũng là chuyện nên làm, không có bắt người ta đi ra cây ATM rút hết tiền đã là tốt lắm rồi...

Nhìn thấy cha đã xuôi tai, Tả Tiểu Đa lập tức cảm giác mình uất ức đến nước mắt đều chực trào: “Mọi chuyện chính là như vậy... Ta là thấy việc nghĩa hăng hái làm, thế mà ta lại còn bị đánh...”