Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 3

Tả Tiểu Đa múc canh trong bếp, lắng tai nghe, khóe miệng cong lên: “Lại mua quà cho tỷ tỷ, mà không cho ta... nếu có thì ta sẽ đổi thành tiền...”

"Chuyện gì mà vui như vậy?" Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, cửa ra vào hơi rung, hình như người tới đang thay dép; sau đó, một thiếu nữ mặc quần dài màu lam đi tới.

Thân thể cao cao mềm mại, vừa đúng một mét bảy, hơi gầy, nhưng trên dưới cân xứng, tóc dài mềm mại, khuôn mặt điềm tĩnh, một đôi mắt đẹp tựa như hai cái đầm nước trong vắt thấy đay... toàn thân như là một đóa hoa sen thanh khiến, không nhiễm bụi trần.

Bất kỳ người nào nhìn thấy thiếu nữ này thì đều sẽ tự nhiên cảm thấy: Cô nương này thật sạch sẽ, thật là tinh khiết! Sau đó trong lòng mới tràn đầy kinh diễm!

Có vẻ như thiếu nữ này trời sinh có một loại khí chất khiến cho những người nhìn thấy nàng thì trong lòng không khỏi trầm tĩnh yên bình, đối diện với quốc sắc thiên tư như thế nào thì thậm chí không dám có ý nghĩ dơ bẩn nào, chỉ có thưởng thức!

Chính là tỷ tỷ của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm.

"Cha về sớm." Tả Tiểu Niệm vẻ mặt điềm tĩnh ấm áp, nhìn qua nhìn lại, hỏi: "Cẩu Cẩu không có ở nhà?"

Tả Tiểu Đa trong phòng bếp tức giận gào một tiếng: "Đừng gọi ta là Cẩu Cẩu!"

Tả Tiểu Niệm cười hì hì, nụ cười khiến cho nàng thêm mấy phần đáng yêu, khí chất cũng trở nên hoạt bát, trợn mắt một cái nói: "Kêu ngươi Cẩu Cẩu thì có làm sao? Cẩu Đát! Tiểu Cẩu Cẩu! Ha ha..."

Tả Tiểu Đa cầm muôi cơm lao ra, lại bị Ngô Vũ Đình nắm lỗ tay: "Ngươi muốn tạo phản sao!"

"Đau đau đau..." Tả Tiểu Đa nghiêng đầu vẻ mặt vặn vẹo: "Mẹ! Ngài bất công quá rõ ràng! Ta cũng là con trai của ngài! Con trai ruột!"

Đối với Véo Tai Đại Pháp của mẹ hắn, Tả Tiểu Đa vĩnh viễn nghĩ mãi mà không rõ.

Mẫu thân luyện kiểu gì mới ra được? Cho dù tốc độ của mình nhanh cỡ nào, nhưng chỉ cần đi qua người nàng, chỉ cần nàng muốn véo lỗ tai của mình thì chưa bao giờ thất bại!

Khẽ vươn tay là có thể véo được, hơn nữa còn có thể vặn một vòng!

"Bất công? Hừ, hẳn là ngươi hiểu sai về hai chữ bất công."

Ngô Vũ Đình hừ lạnh một tiếng.

Chẳng như vậy cũng không tính là bất công? Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm đang làm một động tác véo lỗ tai với mình, sau đó làm cái mặt quỷ...

Mấy động tác này chỉ xuất hiện ở trong nhà mình, người ngoài mãi mãi không nhìn thấy được.

...

Lúc ăn cơm, rốt cuộc Tả Tiểu Đa mới biết cái gì mới là bất công thật sự.

"Tiểu Niệm…" Tả Trường Lộ đang ăn cơm, lạnh nhạt nói: "Lần này trùng kích Âm Dương giới, có nắm chắc không?"

Tả Tiểu Niệm theo bản năng nghiêm người lại, tôn kính nói: "Cũng không có vấn đề. Đến lúc đó ta sẽ đột phá ở Tinh Lực Thất trong Võ Viện, tinh lực sung túc, linh dược ta cũng chuẩn bị không ít, nội đan của Tinh thú ta cũng chuẩn bị mấy viên để dự bị, hơn nữa, chỗ đó đề phòng sâm nghiêm, các giáo đạo Võ giáo cũng nghiêm túc bảo vệ, còn có mấy người sư phụ ta hộ pháp, không sao đâu."

Tả Trường Lộ ừ một tiếng, nói: "Ngươi nắm chắc thì tốt." Nói xong, móc một cái hộp nhỏ tinh sảo từ trong túi ra, để lên bàn, đẩy tới trước, nói: "Cầm lấy đi, cần dùng thì dùng, đừng có tiếc, không cần thì cất đi."

Tả Tiểu Niệm ừ một tiếng, cầm lấy cái hộp, mở ra, đột nhiên kinh hô một tiếng, che miệng nhỏ, trong mắt tràn đầy chấn kinh, không thể tưởng tượng nổi: "Mệnh Nguyên Đan?! Phụ thân, cái này... cái này..."

Khϊếp sợ nói không ra lời.

Tả Tiểu Đa cũng chấn động toàn thân, hai mắt sáng lên nhìn. Chỉ thấy trong hộp là một viên đan dược, một bên đen tuyền, phát ra ánh sáng yếu ớt, một bên trắng tinh, phát ra bạch quang lóng lánh; viên đan dược nằm im trong hộp nhưng hai màu đen trắng như là đang tự chuyển động, không ngừng xoay tròn.

Chính là thánh dược của võ giả, Mệnh Nguyên Đan!

Võ giả dưới Đan Nguyên kỳ phục dụng một viên thì lập tức bổ sung toàn bộ nguyên khí sinh mệnh! Cho nên, xưa này nó còn đi kèm một câu nói "một viên đan dược một cái mạng.”

Rất thích hợp cho Tả Tiểu Niệm dùng khi trùng kích sinh tử quan khẩu Âm Dương giới, bình thường võ giả trùng kích Âm Dương giới thì hao tổn đến dầu hết đèn tắt cũng là chuyện thường, có đan dược này thì tương đương có thêm một cái mạng.

Tả Trường Lộ cười nhạt: "Cầm đi!"

"Cái này..." Sắc mặt Tả Tiểu Niệm dần dần bình phục, cầm cái hộp trong tay, khẽ hỏi: "Viên Mệnh Nguyên Đan này giá chừng một triệu, cha, ngài lấy đâu ra nhiều tiên như vậy? Hơn nữa... thứ này dù có tiền cũng không mua được. Trên chợ đen đã nâng giá lên tới năm triệu, một đống người đang đợi mua nó, sao ngài lại mua được? Nếu giá quá mắc thì chúng ta không cần."

Một triệu.

Tả Tiểu Đa giật nảy mình.

Một triệu Tinh Nguyên tệ!

Đủ cho người một nhà thư thư phục phục sống hết đời... cha hắn… lại xài như vậy?

Trên gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm hiện lên vẻ lo lắng: "Ta có nắm chắc thật, không cần tới cái này."

Tả Trường Lộ quả quyết nói: "Kêu ngươi cầm thì ngươi cứ cầm lấy! Dông dài cái gì?! Chuyện tiền bạc trong nhà đâu phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm?"

Giọng nói rất là nghiêm khắc.

Tả Tiểu Niệm hốc mắt đỏ lên, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy Mệnh Nguyên Đan, có chút run rẩy, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Là con sai."

Tả Trường Lộ bình tĩnh lại, nói: "Như vậy mới đúng! Tiểu Niệm, tương lai ngươi rộng lớn, sau Âm Dương giới chính là xông vào Đan Nguyên kỳ, còn có các đại cảnh giới sau đó nữa... ta và mẹ ngươi không giúp được ngươi quá nhiều, nhưng suy cho cùng thì ngươi vẫn là con gái của chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi đến bước nào thì hay bước đó. Đến lúc bất lực thì ngươi tự đi. Trước đó, đừng có quan tâm quá nhiều, hiểu chưa?”

Tả Tiểu Niệm trầm mặc một lát, nói: "Cha, nếu như lần này có thể thuận lợi đột phá Đan Nguyên thì ta đã vừa lòng thỏa ý, không muốn đi tiếp nữa... con đường này quá mệt mỏi! Ta cảm thấy ta không chịu được nữa. Lần này sau khi ta đột phá, đợi đến Tiểu Đa hai mươi tuổi, lúc đó, ta muốn kết hôn với Tiểu Đa..."

Tả Tiểu Đa khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Nhưng chỉ nghe cha mẹ hắn quát lạnh một tiếng: "Nói hươu nói vượn!"

"Im miệng!"

Tả Tiểu Niệm lã chã chực khóc nói: "Cha!"

Tả Trường Lộ thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn buông đũa xuống, ngồi ngay ngắn, trịnh trọng nói: "Tả Tiểu Niệm ngươi là con gái của ta, mặc dù không phải là con gái ruột nhưng ta và mẹ ngươi nuôi ngươi lớn từ khi ngươi còn nằm trong tã lót, cũng không khác gì con gái ruột."

"Ngươi là con gái của chúng ta! Không phải là con dâu nuôi từ bé!"

"Khi ngươi mới tám chín tuổi, mẹ ngươi nói hươu nói vượn, nói muốn cho ngươi gả cho Tiểu Đa, sau này người một nhà vĩnh viễn không chia lìa thì tốt biết mấy... đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của mẹ ngươi, không ngờ ngươi lại ghi nhớ cho tới bây giờ."

"Nhưng mà..." Tả Trường Lộ chậm rãi nói nhưng ngữ khí lại không chó phản bác: "Nếu ngươi còn dám nói ra mấy lời này nữa thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"