1.
Trước năm mười sáu tuổi, tôi là trưởng nữ được cưng chiều nhà họ Tống, cha mẹ yêu thương tôi, anh trai sủng ái tôi, tôi được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Cho tới khi Tống Như cầm giám định ADN đến cửa, tôi mới biết hồi đó y tá đã ôm nhầm đứa trẻ, cô ta mới là thiên kim thật, mà tôi bất quá chỉ là tú hú chiếm tổ thôi.
Biết chuyện, tôi đã muốn rời đi. Nhưng cha mẹ ruột tôi qua đời từ lâu và mẹ Tống không thể chịu nổi khi thấy tôi trở thành trẻ mồ côi, vậy nên đã quyết định nhận nuôi tôi.
Cha mẹ nuôi tôi rất tốt với tôi, anh trai tôi không vì vậy mà lạnh nhạt tôi, Tống Như cũng không làm khó tôi.
Tôi rất biết ơn.
Nhưng sau đó, Tống Như xảy ra tranh chấp với bạn diễn ở hậu trường. Trong lúc cãi vã, người đàn ông này ngã xuống cầu thang, trở thành người thực vật.
Khi đó không có camera giám sát, nhưng phải có ai đó chịu trách nhiệm.
Mà tôi, lúc đó vừa vặn có mặt, chứng kiến mọi chuyện.
Mẹ nuôi mắt rưng rưng tới tìm tôi, cầu xin tôi thay Tống Như gánh tội.
Tống Như quỳ xuống trước mặt tôi, vừa tự tát bản thân vừa nói lời xin lỗi.
Một nhà khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Thế là tôi gật đầu.
Tôi nhận tôi thay cô ta, vào tù chịu không ít đau khổ.
(Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)
Mới đầu, người nhà họ Tống còn đến xem tôi, tỏ vẻ áy náy rồi khóc lóc xin lỗi.
Lâu dần, liền không có ai đến nữa.
Có một lần, nhà tù tổ chức hoạt động, giám ngục trưởng dò hỏi chúng tôi vì ý định sau khi ra tù.
Tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng nghiêm túc đặt bút viết:
[Sau khi ra tù, tôi muốn gặp bố mẹ.]
Khi các tù nhân bên cạnh tôi nhìn thấy dòng chữ ấy, họ đã cười nhạo vì tôi viết quá đơn giản.
“Cha mẹ nhất định sẽ đến đón cô trở về, sao có thể không chứ.”
Tôi chỉ cười mà không phản bác.
Nhưng đến khi tôi ra tù, ai cũng không đến, chỉ có trợ lý Tống tới đưa tôi ra sân bay, sau đó cho tôi một khoản tiền lớn.
Hắn không nói gì.
Nhưng tôi làm sao mà không hiểu chứ?
Cha mẹ không cần tôi nữa.
Tống gia vứt bỏ tôi rồi.
2.
Tôi không cần tiền.
Đó chẳng phải là điều gì cao quý.
Tôi chỉ không muốn thiếu nợ Tống gia nữa.
Tống gia nuôi ta hơn hai mươi năm, ta vì con gái họ mà ngồi tù năm năm.
Vậy là thanh toán xong.
Tôi thuê nhà, không may bị gãy chân, sau đó tôi tìm được một công việc không coi thường vết nhơ tội phạm của mình.
Nhưng chỉ sau nửa tháng liền bị sa thải rồi.
Tôi truy hỏi bằng đủ mọi cách, cuối cùng người quản lý lưỡng lự rồi nói:
“Cô chọc vào người không nên chọc.”
Tôi sững sờ hồi lâu không nói được gì.
Người không nên chọc?
Ngoại trừ Tống gia thì còn có thể là ai nữa chứ?
(Edit: Fb Kim Giai Linh Lung)
Ngày hôm đó, tôi ôm chiếc túi bước ra đường, trời mưa phùn, từng hạt lạnh lẽo theo gió tạt vào mặt tôi.
Khi đi ngang qua quảng trường trung tâm, trên màn hình lớn là hình ảnh Tống Như đang phát trực tiếp.
Tôi dừng chân ngước nhìn.
Trên sân khấu trao giải, cô ta xinh đẹp cảm động, mỹ lệ tuôn rơi, ống kính quay lại, tôi thấy được cha mẹ Tống đang nhìn cô ta mà rưng rưng nước mắt.
Giống như nhìn một châu báu quý hiếm, trong mắt đầy yêu thương.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên tôi vào tù, mẹ nuôi nhìn tôi đang sụt cân nhanh chóng và hứa với tôi trong nước mắt:. Nha𝑛h 𝑛hấ𝙩 𝙩ại || TR Ù𝑀TR𝖴YỆN.v𝑛 ||
“A Ân, sau khi con ra tù, mẹ sẽ nuôi con một đời, mẹ yêu con."
Nhưng hai năm trước, khi nhìn thấy mẹ lần cuối, trên mặt mẹ chỉ có một chút áy náy.
Bà ấy nói:
"Đường Âm, Như Như sắp đính hôn với Hạ Vấn Tân. Con bé rất thích cậu ấy. Sau khi ra tù, con có thể rời khỏi đây để tránh Hạ gia phát hiện ra chuyện năm xưa, được không?"
Hạ Vấn Tân, thái tử nhà họ Hạ.
Trong tù có tivi, thỉnh thoảng nghe được chuyện tình giữa Tống Như và Hà Vấn Tân
Người ta nói rằng Hạ Vấn Tân là một tay chơi nổi tiếng trong ngành, nhưng anh đã dành trọn trái tim mình cho Tống Như và bước vào giới giải trí mà anh khinh thường nhất, mở đường cho cô ấy, cung cấp cho cô ấy những tài nguyên và nguồn lực, đích thân trao giải thưởng cho cô ấy.
Thỉnh thoảng tôi ghen tị với Tống Như.
Tôi ghen tị vì cô ấy có được tình yêu của bố mẹ và sự ưu ái của bạn trai, chỉ trong vòng hai mươi năm, cô ấy đã đạt được cả sự nghiệp và tình yêu.
Không giống tôi.
Không cha mẹ, không sự nghiệp, không người yêu.
Cũng, không ai yêu cả.