Nguyệt Nhi ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, nàng ta biết rõ hơn bất cứ ai tiểu thư nhà mình vô dụng cỡ nào, cô biết chơi cờ lúc nào, còn chơi giỏi như vậy chứ?
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên hai người đều trở nên nghiêm túc, hiếm khí gặp phải đối thủ, sự tĩnh lặng giữa cao thủ bọn họ đều quá hiểu.
Ngược với sự yên tĩnh trong xe ngựa, cách đó không xa lại là đao quang kiếm ảnh, chém gϊếŧ lẫn nhau.
Bạch Tử Huân nghe thủ hạ nói xe ngựa của Vu Kì Thiên ra khỏi thành thì lập tức dẫn người đuổi theo, nhưng không ngờ ở nửa đường bị đám người Long Nhị cản lại.
Hiếm khi thế tử và phu nhân ra khỏi phủ, đám người Long Nhị đương nhiên sẽ không cho Bạch Tử Huân phá hoại bầu không khí.
Vốn Bạch Tử Huân đã tiêu hao hơn nửa thể lực, hiện nay bị đám người Long Nhị quấn lấy thì càng thêm phẫn nộ.
Thấy thị vệ của mình từng người bị Long Ảnh Vệ gϊếŧ, Bạch Tử Huân rất điên máu, trong lòng thề cả đời này đối đầu với Vu Kì Thiên.
Nhưng thực lực của Long Ảnh Vệ người ta quá mạnh, không lâu sau thủ hạ của Bạch Tử Huân đều ngã xuống, chỉ còn lại một mình hắn ta.
"Mời Ly Vương điện hạ trở về." Long Nhị hừ lạnh một câu.
Bạch Tử Huân là đệ đệ ruột của hoàng đế, thủ hạ của hắn ta có thể gϊếŧ, nhưng Ly Vương lại không gϊếŧ được, nếu không hoàng để chắc chắn sẽ tìm thế tử gây phiền phức, vậy nên đám người Long Nhị không có động vào Bạch Tử Huân.
Nhìn sang thi thể ở dưới đất, Bạch Tử Huân cũng đổ mồ hôi lạnh, những người đó đều là thị vệ hắn chọn lựa kỹ càng, đối đầu với Long Ảnh Vệ lại không chịu nổi một kích.
Nhưng Bạch Tử Huân cũng không quấn lấy nữa, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn ta sớm muộn gì cũng xé Ngọc Ý và Vu Kì Thiên thành tám mảnh, sau đó Bạch Tử Huân tức tối quay trở về.
Đám người Long Nhị lập tức đuổi theo xe ngựa của thế tử, âm thầm bảo vệ.
Trong xe ngựa, Ngọc Ý mắt thấy bàn cờ sắp đánh kín nhưng vẫn không phân thắng thua với Vu Kì Thiên, bỗng chốc có hơi sốt ruột.
Tài chơi cờ của tên này còn giỏi hơn tưởng tượng của cô, cứ chơi như này nhiều nhất là hòa, nhất định phải nghĩ ra đối sách mới được.
Thấy tay của Vu Kì Thiên sắp hạ cờ, Ngọc Ý đột nhiên tóm lấy tay của hắn, nhìn si ngốc: "Thế tử, ngài thật đẹp trai, ta rất thích ngài, hay là chúng ta viên phòng ở đây đi."
Ngọc Ý cố ý lại gần, trực tiếp nhào vào trong lòng Vu Kì Thiên.
Nguyệt Nhi ở một góc ở xe ngựa đỏ mặt vì xấu hổ, lập tức ra khỏi xe ngựa, ngồi ở một bên khác của xe ngựa.
Trong xe, Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý đột nhiên lại gần mình thì có hơi nhíu mày, nhưng không đẩy cô ra.
Ngọc Ý cố ý đưa ngón tay vẽ vòng tròn ở ngực của thế tử: "Thế tử ngài nói xem chúng ta sau khi thành hôn nên sinh mấy đứa con, ngài thích con trai hay con gái, hoặc là thai long phượng?"
Lông mày Vu Kì Thiên nhíu lại, hô hấp có hơi nặng.
Thấy tia trong trẻo ở đôi mắt của nha đầu mắt, môi Vu Kì Thiên mấp máy: "Nếu phu nhân nói như vậy, nếu ta không tác thành, vậy chẳng phải làm phu nhân thất vọng hay sao."
Nói xong, Vu Kì Thiên muốn cởi đồ.
Lần này Ngọc Ý không bình tĩnh được nữa: "Thế tử, ngài muốn làm gì?"
"Không cởi qu.ần áo làm sao viên phòng."
Ngọc Ý lập tức có cả ý muốn chết oách đi, sao lại có loại cảm giác tự đào hố chôn mình thấy.
"Đừng thế tử, ta vừa rồi nói đùa, trong xe ngựa này sao có thể làm loại chuyện đó chứ." Ngọc Ý lập tức muốn thoát ra khỏi trong lòng hắn.
Vu Kì Thiên lại ôm eo của Ngọc Ý, dùng sức ghim chặt, Ngọc Ý căn bản không thoát được.
Khoảng cách của hai người gần như vậy, dường như ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được, mặt của Ngọc Ý lập tức đỏ lên.
Đương nhiên trên mặt cô ngoài bôi một lớp mặt nạ giải độc rất dày, căn bản không nhìn ra mặt đỏ, nhưng đôi mắt phượng láo liêng đã bán đứng sự căng thẳng của cô.
"Lời này của phu nhân sai rồi, trong xe ngựa mới có phong tình khác." Vu Kì Thiên muốn lại gần.
Cả người co lại, cô đột nhiên cảm thấy thế tử bệnh tật này hình như khác trước đó, giống như biết thả thính, hắn vậy mà còn làm thật, cô không tin với gương mặt này của cô hắn có thể hôn được.
Với lại, một gương mặt lạnh lùng đẹp trai quá thể như này, có như nào, cô cũng không thiệt, sau đó Ngọc Ý không tránh nữa, hai hai tay vòng qua cổ của Vu Kì Thiên hôn hắn.
Mỗi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.
Máu toàn thân của Vu Kì Thiên đều sôi sục, mắt trợn to kinh ngạc nhìn Ngọc Ý ở trước mặt.
Ngọc Ý lúc này nhắm mắt, cảm nhận được chủ động của cô, đôi môi mềm mại và mùi hương thoang thoảng dễ ngửi trên người cô, nó khiến Vu Kì Thiên không phản cảm, ngược lại có thêm vài phần mong chờ.
Nhiều năm như vậy, cô là người duy nhất dám lại gần hắn, bảo vệ hắn.
Lúc này, Vu Kì Thiên cũng muốn thử, vì vậy hắn cũng nhắm mắt lại.
Hai người cứ như vậy răng môi tiếp xúc, ôm hôn lẫn nhau.
Một lúc sau, cho tới khi Ngọc Ý sắp không thở được, Vu Kì Thiên lúc này mới buông cô ra.
Cả người Ngọc Ý mềm nhũn trong lòng Vu Kì Thiên, há miệng hít thở, ánh mắt u oán trừng mắt nhìn hắn: "Vu Kì Thiên chàng thành thật đi, trước đây có phải từng hôn nữ tử khác đúng không?"
Vu Kì Thiên ngoài sắc mặt có hơi đỏ, hô hấp lại không hề loạn, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại: "Không có."
"Không thể nào, vậy chàng sao lại có kinh nghiệm như vậy?" Ngọc Ý truy hỏi.
Vừa rồi Ngọc Ý vốn muốn chơi xấu, cố ý hôn lưỡi, muốn cho hắn biết khó mà lui, kết quả tên này vài ba cái thì đã chiếm thế chủ đạo, biến thành cô bị hôn, thật đáng hận.
"Có à, ta chỉ học nàng thôi." Vu Kì Thiên trả lời với vẻ vô tội.
Một câu nói, Ngọc Ý đỏ mặt vì xấu hổ, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển đó của Vu Kì Thiên, cô quay đầu đi, dựa đầu vào ngựa hắn.
Nghe thấy nhịp tim có lực của hắn, Ngọc Ý chỉ cảm thấy tim cô đập nhanh.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ này của cô, ý cười trong mắt Vu Kì Thiên càng sâu: "Nàng vẫn ổn chứ?"
ý
"Không ổn." Ngọc Ý phụng phịu nói.
Vốn còn muốn chọc tên bệnh tật này, kết quả kéo cả bản thân vào, cô có thể ổn à, tên này chắc chắn là cố ý.
"Vậy hay là lại lần nữa?" Vu Kì Thiên đề nghị, vô thức sờ môi của mình, bên trên dường như còn vương mùi vị của Ngọc Ý.
Mềm mại, đàn hồi, mang theo một chút ngọt, giống như rượu ủ lâu, khiến hắn có sự vướng vấn.
Vu Kì Thiên trước giờ không biết hôn nữ tử là cảm giác như này, rất kỳ diệu, rất tuyệt vời.
Ngọc Ý mặt mày bí xị, tên bệnh tật này chắc chắn cố ý, lúc này cô mới chui ra khỏi trong lòng Vu Kì Thiên, nhìn sang bàn cờ bên cạnh, mặt cũng đun thui: "Vu Kì Thiên đều tại chàng, ván cờ này hỏng hết rồi."
Lần này làm sao phân thắng thua.
"Không sao, nếu nàng thích bàn cờ này như vậy, ta tặng hết cho nàng." Vu Kì Thiên hào sảng nói.
"Chàng nói thật sao?" Ngọc Ý ra vẻ lạnh lùng nói, hai tay nhanh chóng bỏ những quân cờ đó vào trong hộp cờ, trên mặt là niềm vui sướиɠ không hề che giấu.
Lần này phát tài rồi, lát nữa cô vào những quân cờ và bàn cờ này vào không gian, tùy tiện phục chế mấy bộ rồi bán đi, vậy chẳng phải là giàu rồi ư.
Thấy dáng vẻ mê tiền cười như hồ ly của cô, đáy mắt Vu Kì Thiên xẹt qua vài phần cưng chiều và dịu dàng, khóe miệng cong lên: "Ngay cả ta cũng là của nàng, huống chi là những cái khác."