Toàn bộ bách tính chấn động, không biết vì sao, nhao nhao bàn luận.
"Vu thế tử đem sính lễ đến cưới Ngọc Ý tiểu thư của Vân phủ, ngày mai đại hôn, trang hoàng đỏ rực mười dặm, phủ thế tử có bày yến tiệc cơ động, không thu tiền, ăn uống miễn phí, mời mọi người có thời gian tới phủ thế tử uống chén rượu mừng." Quản gia gào lớn.
Liêu Tinh bên cạnh giật giật khóe miệng, thấp giọng hỏi: "Thế tử không nói bày yến tiệc cơ động mà, như vậy không phải quá rồi sao?"
Quản gia liếc hắn ta một cái: "Hiếm có dịp thế tử kết hôn, không thể giản đơn được, phủ thế tử chúng ta không thiếu tiền."
Liêu Tinh bĩu môi, sao hắn ta lại cảm thấy đại hôn của thế tử mà quản gia còn kích động hơn cả thế tử.
Đội đem sính lễ vừa đi vừa hô to Vu thế tử gửi sính lễ đến cưới Ngọc Ý, bách tính cả kinh thành đều biết, đặc biệt là các nữ tử chưa xuất giá, tan nát cõi lòng.
Vu thế tử là đệ nhất mỹ nam của nước Thiên Hòa, không thua kém gì Ly Vương, mặc dù mệnh không thọ nhưng nhan sắc tuấn tú kia sao có thể thích được nữ nhân xấu xí Ngọc Ý kia chứ, củ cải trắng tốt bị heo ủi mất rồi.
Đội ngũ rước dâu oai hùng đi đến nhà họ Ngọc, Ngọc thừa tướng vừa nghe nói là Vu thế tử đến đề nghị kết thông gia, kích động không ngừng, đích thân ra đón tiếp.
"Ngọc thừa tướng, thế tử nhà ta thân thể không khỏe, không thế tới được, mong Ngọc thừa tướng lượng thứ, ta đây thay mặt thế tử đến đây để gửi sính lễ cưới Ngọc Ý tiểu thư. Ngày mai trang hoàng sắc đỏ mười dặm đến rước đón Ngọc tiểu thư, mở yến tiệc cơ động lớn mời quan khách, Ngọc thừa tướng có yêu cầu gì cứ việc nói ra, thế tử nhất định sẽ tận lực thực hiện." Quản gia cung kính hành lễ.
Ngọc thừa tướng vui mừng đến miệng không ngậm lại được, con gái nhà mình vừa mới hủy hôn với Ly Vương, thế tử lại bằng lòng trang hoàng sắc đỏ mười dặm để đón rước, lấy một chính phi cũng chẳng qua chỉ như vậy là cùng.
"Quản gia khách khí rồi, chỉ cần thế tử có thể đối tốt với tiểu nữ, người làm phụ thân như ta đây đã mừng vui thanh thản rồi." Ngọc thừa tướng khách khí nói.
"Ngọc thừa tướng cứ yên tâm, Ngọc tiểu thư ở phủ thế tử nhất định sẽ được đại ngộ như chủ mẫu trong nhà, thế tử cũng sẽ đối xử tốt với nàng ấy." Quản gia bảo đảm.
"Vậy thì tốt."
......
Ly Vương phủ.
Hoàng đế hạ thánh chỉ hủy hôn, sau khi về phủ, Bạch Tử Huân lập tức bảo người ném toàn bộ của hồi môn của Ngọc Ý và tất cả những thứ mà cô đã từng dùng qua ra ngoài cửa.
Nữ nhân xấu xí này cuối cùng cũng đã cút khỏi tẩm mắt của hắn ta, tâm trạng của Bạch Tử Huân cũng vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Phạm Ngọc Nhiên bưng điểm tâm tới: "Vương gia, thϊếp đích thân làm chút điểm tâm, mời vương gia nếm thử."
"Được, vất vả rồi." Bạch Tử Huân giơ tay lấy một miếng lên và cắn một miếng: "Mùi vị không tồi, bổn vương thích."
Phạm Ngọc Nhiên ý cười đầy mặt: "Vậy thần thϊếp sau này sẽ ngày ngày làm cho vương gia ăn."
"Vẫn là Nhã Nhã chu đáo." Bạch Tử Huân hài lòng nói.
Quản gia chạy vào với vẻ mặt nghiêm túc: "Vương gia, Vu thế tử phái người tới Ngọc gia gửi sính lễ rồi, còn nói muốn trang hoàng sắc đỏ mười dặm rước Ngọc tiểu thư, ngày mai thành hôn, còn tổ chức tiệc cơ động lớn."
Sắc mặt Bạch Tử Huân lập tức đen lại, tay cầm điểm tâm dùng sức bóp nát miếng điểm tâm còn chưa ăn hết trong tay kia: "Tên Vu Kì Thiên đáng chết này, hôm nay bổn vương vừa mới hủy hôn với Ngọc Ý, hắn liền đi gửi sính lễ, đáng ghét, hắn đây là đang tát vào mặt bổn vương mà."
Phạm Ngọc Nhiên cũng có chút kinh ngạc, có điều nghĩ đến nữ nhân xấu xí xứng với quỷ đoản mệnh, tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều.
"Vương gia bớt giận, Vu thế tử thân thể luôn không tốt, nếu như qua mấy năm nữa xảy ra chuyện gì, thật là đáng thương cho Ngọc tiểu thư." Phạm Ngọc Nhiên an ủi.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Bạch Tử Huân vốn thẹn quá hóa giận kia liền lập tức tốt lên rất nhiều: "Bổn vương quên mất, Vu Kì Thiên là một con quỷ đoản mệnh, qua mấy năm nữa sẽ chết rồi, nữ nhân xấu xí Ngọc Ý kia nhất định sẽ phải ở góa, nàng ta thật sự là một ngôi sao chổi."
Phạm Ngọc Nhiên nhìn thấy sự chán ghét và ruồng bỏ trên khuôn mặt Bạch Tử Huân, đôi mắt phượng lóe lên một tia đắc ý và hài lòng.
......
Phủ thế tử.
Vu Kì Thiên hôn mê cả một ngày trời, mãi đến khi trời tối mịt mới tỉnh lại.
Liêu Tinh vội vàng nhìn qua: "Thế tử cuối cùng cũng tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Vu Kì Thiên chỉ cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cũng không còn yếu ớt như ngày thường nữa: "Ta rất tốt, Ngọc tiểu thư đâu, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối hôm qua, Ngọc tiểu thư đã giúp thế tử châm cứu cả một đêm, còn cho thế tử uống rất nhiều loại thuốc kỳ quái. Đến sáng, Ngọc tiểu thư nói là độc trên người thế tử đã giải được hai phần rồi.
Sau đó có người trong cung tới triệu Ngọc tiểu thư vào cung đến bây giờ vẫn chưa về. Buổi sáng, hoàng đế đã hạ thánh chỉ hủy hôn giữa Ly Vương và Ngọc tiểu thư, quản gia đã thay thế tử đến Vân phủ gửi sính lễ rồi." Liêu Tinh bẩm báo từng chuyện một.
Vu Kì Thiên cau chặt mày: "Ngươi nói là Ngọc Ý đã giúp ta giải trừ được hai phần độc tố trên người?"
"Đúng vậy thế tử, Ngọc tiểu thư đã nói như vậy. Tối qua cứ cách một giờ nàng ấy lại châm cứu cho thế tử một lần, làm suốt cả một đêm, buổi sáng lúc trở về còn suýt nữa ngất đi. Sau khi trở về cũng ngủ chưa được nửa giờ thì bị người trong cung đến gọi đi rồi." Liêu Tinh trả lời.
Bàn tay dưới ống tay áo của Vu Kì Thiên theo bản năng nắm chặt lại, trong mắt lóe lên một chút cảm động và vui mừng.
Ngọc Ý thực sự đã giúp mình giải độc rồi, còn là hai phần, cả một đêm châm cứu, việc này rất hao tổn thể lực và tinh lực.
Nghĩ đến buổi sáng cô cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trong mắt Vu Kì Thiên hiện lên một tia đau lòng: "Lập tức thay y phục cho bổn thế tử, đến hoàng cung."
"Vâng."
Sau khi Vu Kì Thiên vệ sinh cá nhân đơn giản, đi thẳng vào hoàng cung.
Mà điện phụ của hoàng cung, sau khi hoàng đế xử lý xong mọi việc thì trời cũng sắp tối rồi, lập tức trở về điện phụ.
Kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngọc Ý đang ngủ ngon lành trên ghế, cả người cô dựa vào trên ghế, uể oải tùy ý, không có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Tô công công giận đen mặt: "Ngọc tiểu thư thật to gan, vậy mà lại dám ngủ ở thiên điện, lão nô đi đánh thức nàng ta ngay bây giờ."
"Không sao, dạy cả một ngày có lẽ nàng ta cũng mệt rồi, để nàng ta ngủ đi, đi xem xem mọi người học thế nào rồi trước đi." Hoàng đế nhẹ giọng nói.
Trải qua ngày hôm nay, hoàng đế có một số nhận thức mới đối với Ngọc Ý, chỉ dựa vào nha đầu này mà có thể giải quyết được sinh kế của thành Nam Nguyên, hoàng đế nhìn cô với cặp mắt khác xưa, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
Một tên tiểu thái giám tiến vào hành lễ: "Bệ hạ, Vu thế tử cầu kiến."
"Cho hắn vào đi." Hoàng đế nói.
"Vâng." Tiểu thái giám lập tức đi thông truyền, một lát sau Vu Kì Thiên đi vào.
Vu Kì Thiên vừa vào cửa liền liếc nhìn thấy Ngọc Ý đang nằm ngủ trên ghế, khẽ cau mày, nha đầu này vậy mà lại ngủ trước mặt bệ hạ, hắn lập tức hành lễ với hoàng đế: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
"Vu thế tử tới tìm trẫm là có chuyện gì?" Hoàng đế nhẹ giọng hỏi.
"Vi thần đến đón vị hôn thê về nhà." Vu Kì Thiên nói và nhìn về phía Ngọc Ý, ý tứ rất rõ ràng.
Chuyện hôm nay Vu Kì Thiên đến Vân phủ gửi sính lễ, hoàng đế cũng đã nghe nói, trong lòng phàn nàn tên Vu Kì Thiên này thật là nóng ruột.
Còn không chờ cho hoàng đế lên tiếng, Ngọc Ý đang ngủ tỉnh dậy rồi, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Vu Kì Thiên cách đó mấy mét, sắc mặt lập tức kinh ngạc vui mừng.
"Thế tử, sao ngài lại ở đây, người ta rất nhớ ngài, ta muốn hôn hôn, ôm ôm, bế lên cao." Ngọc Ý đứng dậy chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Vu Kì Thiên giật giật khóe miệng, nữ nhân này thật là to gan, trước mặt hoàng thượng mà không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt hắn lạnh lùng: "Không được càn quấy."
"Ta nào có càn quấy, thực dục và tính dục là bản năng, thế tử ngài tuấn tú như vậy, ta chính là thích ngài, muốn cùng ngài thân mật, đừng xấu hổ mà." Ngọc Ý cố ý áp sát qua.