Chẳng phải nàng ta được thừa tướng nuông chiều từ bé, đọc sách viết chữ thì ngại chán, cưỡi ngựa bắn tên thì ngại mệt, thêu mùa may vá thì ngại bị kim đâm vào tay, cho nên đã trở thành một kẻ vô dụng không biết cái gì, lại còn vô cùng háo sắc.
Như vậy nàng ta học y thuật ở đâu, sao có thể chịu nổi sự vất vả và buồn chán khi học y thuật?
"Ngọc tiểu thư, người thật sự có thể giải độc giúp thế tử sao? Xin người hãy cứu thế tử, mấy năm nay thế tử chịu quá nhiều khổ cực rồi." Thái độ của Hình Lâm với Ngọc Ý lập tức trở nên rất cung kính.
Hắn ta là thị vệ bên cạnh thế tử, nhìn mỗi tháng thế tử đau đớn muốn chết vì cơ thể trúng kịch độc, Hình Lâm cảm thấy rất đau lòng, thế nhưng hắn ta chẳng còn cách nào.
"Ta không nói thế, ta nói chỉ có thể để hắn ta sống thêm mười năm. Dù ta cảm thấy hạ độc một người phụ nữ đang mang thai là một việc rất độc ác, thế nhưng ta không muốn tham gia vào vũng nước đυ.c này." Ngọc Ý bĩu môi nói.
"Được, mười năm, ta đồng ý."
Đây là lần đầu tiên Vu Kì Thiên gặp Ngọc Ý, nên hắn không hề thân thiết với cô, thế nhưng không biết vì sao, hắn lại tin lời Ngọc Ý nói.
"Tốt quá, thế tử đúng là anh minh thần võ, cho nên đợi lát nữa còn mong thế tử hãy phối hợp với ta một chút, thị vệ đi dẫn Ly vương đến phòng thế tử." Ngọc Ý nói.
Hình Lâm chợt quay sang nhìn về phía Vu Kì Thiên, thấy thế tử nhà mình thế tử gật đầu, hắn ta lập tức đi ra ngoài.
Ly vương Bạch Tử Huân nhìn chằm chằm vào cửa phủ thế tử, sắc mặt đen như đáy nồi, vô cùng tức giận.
Vu Kì Thiên đáng chết, biết hắn ta đến mà lại dám đóng cửa không gặp, đúng là đáng giận.
Tuy rằng Vu Kì Thiên là một người bệnh tật yếu ớt, thế nhưng không thể khinh thường thế lực đứng đằng sau hắn ta. Hơn nữa người này còn nổi tiếng tàn nhẫn, tàn bạo, khát máu, ngay cả hoàng đế và Thái Hậu cũng phải nể hắn mấy phần, nên dù Bạch Tử Huân tức giận nhưng cũng không dám phá cửa.
Cửa lớn mở từ bên trong, Hình Lâm bước ra: "Tham kiến Ly vương điện hạ, thế tử chúng ta mời ngài vào."
"Vẫn còn biết điều." Bạch Tử Huân hừ lạnh, theo Hình Lâm vào trong.
Không phải đến sảnh lớn, mà đi vào sân sau.
Bạch Tử Huân nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi thì nghe thấy một âm thanh vang lên gần đó.
"Thế tử sao ngài lại vội vàng như thế, người ta rất thích… Ư ưm… Thật sướиɠ… Nhẹ thôi, ta đau quá…Thế tử còn mạnh hơn Ly vương nhiều…"
Giọng nói quyến rũ, yêu kiều tràn ngập cả căn phòng.
Ngoài cửa, cả người Bạch Tử Huân tràn ngập lệ khí, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, đây chẳng phải giọng nói của Ngọc Ý sao.
Nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt đến tận mang tai, tiếng đồ vật rơi xuống đất và tiếng phụ nữ thét chói tai, lửa giận của Bạch Tử Huân ngút trời, hắn ta giận giữ đấm cây hợp hoan bên cạnh gãy làm đôi.
Rõ ràng người phụ nữ đáng chết này yêu hắn ta đến chết đi sống lại, chẳng tiếc lấy mạng để ép thừa tướng đồng ý, nhưng cuối cùng chỉ trong chớp mắt đã đi quyến rũ Vu Kì Thiên, đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ.
"Đi!" Bạch Tử Huân tức giận gầm lên, sau đó xoay người đi thẳng đến hoàng cung.
Lúc này, hắn ta muốn xem hoàng huynh còn từ chối hưu thư của mình thế nào.
Trong phòng, Vu Kì Thiên cũng bị hành động của Ngọc Ý dọa sợ ngẩn người, người phụ nữ này đúng là to gan, dám làm bậy như thế. Chỉ sợ sau hôm nay, nàng ta và Bạch Tử Huân sẽ không thể quay về như xưa, chẳng lẽ nàng ta thật sự không quan tâm đến Ly vương sao?
Vu Kì Thiên không vạch trần mà chỉ im lặng xem cô diễn trò.
Ngọc Ý nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, cô mỉm cười, tốt quá, chỉ cần Ly vương tin là cô sẽ không lo không giải được hôn ước.
Chỉ với một lá hưu thư, chắc chắn hoàng đế và Thái Hậu sẽ không đồng ý cho họ từ hôn, nên cô phải chứng mình trò khôi hài này là thật.
Chết thì chết đi, dù sao cũng vẫn tốt hơn quay về nhìn con ngựa giống Ly vương.
Ngọc Ý nghe tiếng bước chân trong viện dần xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, vừa quay lại đã thấy gương mặt đẹp trai nho nhã của Vu Kì Thiên, bỗng nhiên cô nổi hứng.
"Công tử, nếu họ đã hiểu lầm, hay là chúng ta gạo nấu thành cơm đi?" Ngọc Ý đề nghị.
Vu Kì Thiên vừa nhếch khóe miệng đã xém chút nữa sặc nước bọt, Ngọc tiểu thư này đúng là toàn làm việc khiến thế tục khϊếp sợ. Hôm nay cô làm vậy cũng đủ để khiến người khác hiểu nhầm, không ngờ cô lại còn muốn làm với hắn thật.
"Đợi lát nữa chắc chắn Hoàng Thượng sẽ đến triệu kiến ta và ngươi, ngươi vẫn nên đứng dậy chuẩn bị trước đi." Vu Kì Thiên đứng dậy đi đến cửa.
Nhìn bước chân hốt hoảng của hắn, Ngọc Ý khẽ cười, không ngờ người bệnh tật ốm yếu này lại chẳng biết đùa. Truyện Thám Hiểm
Nghĩ đến Ly vương, Ngọc Ý nhanh chóng đóng cửa phòng, sau đó cô lấy mấy chai lọ trong không gian tùy thân, bắt đầu bôi lên người mình.
Với tính tình kiêu ngạo của Ly vương, sau khi bị đội nón xanh trước mặt tất cả mọi người, hắn ta sẽ vào cung cáo trạng, đến lúc đó nếu chỉ mỗi âm thanh sẽ rất khó lừa người khác, cho nên đã diễn trò phải làm cho trót, đến lúc đó kể cả hoàng đế và Thái Hậu không đồng ý hòa li cũng không được.
Một lát sau, trong cung phải người đến tuyên thế tử và Vương phi mới bị vứt bỏ vào cung diện thánh.
Lúc Ngọc Ý ra khỏi phòng, cô đi bằng một tư thế rất kỳ lạ, Vu Kì Thiên nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"
Chẳng phải lúc nãy cô gái này vẫn bình thường mà, sao mới một lát đã không đi được rồi.
Sắc mặt Ngọc Ý đỏ ửng, cô ngượng ngùng nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, sau ngài không biết xấu hổ còn nói như vậy, chẳng phải do ban nãy ngài quá xúc động nên làm hại người ta không thể đi được."
Trán Vu Kì Thiên hiện lên ba vạch đen, người phụ nữ này đúng là biết đóng kịch.
Công công đến tuyên vừa nghe vậy, gương mặt già nua đã đỏ ửng, Ngọc tiểu thư này đúng là phóng túng. Nhìn gương mặt xấu xí của Ngọc Ý đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh nước xuân, công công nhìn về phía Vu Kì Thiên với ánh mắt tiếc hận.
Vu thế tử đúng là khẩu vị nặng, người xâu xí như vậy mà hắn vẫn ra tay được.
"Công công, chúng ta đi thôi." Vu Kì Thiên nói.
"Được."
……
Hoàng cung.
Ngọc Ý đi cùng Vu Kì Thiên, hai người theo công công kia bước vào.
Trong hoàng cung có những bức tường nguy nga, đình viện sặc sỡ, cổ thụ che trời, cây xanh bóng mát, tường đỏ ngói vàng, nguy nga lộng lẫy. Mái ngói lưu ly màu vàng được khắc hoa văn hình rồng như sắp bay lên trời, dưới ánh nắng khúc xạ, nó phát ra ánh sáng chói mắt.
Xa hoa huy hoàng.
"Hoàng cung này đúng là tráng lệ." Ngọc Ý cảm thán.
"Đương nhiên, đây là nơi tượng trưng cho quyền lực cao nhất của cả nước Đại Yến, bao nhiêu người muốn đổ xô đến đây, thế nhưng không phải ai cũng có thể bước." Công công vênh mặt hất hàm trả lời.
Cứ như chỉ cần hầu hạ ở đây, hắn ta đã đi lêи đỉиɦ cao đời người.
Ngọc Ý cười khẩy: "Ở trên cao có nhiều quyền lực cũng có ích lợi gì. Chẳng phải chỉ một mình cô đơn trong một nhà tù bằng tơ vàng sao, có gì cần ngưỡng mộ đâu."
Công công lạnh lùng: "Ly vương phi xin hãy chú ý lời nói của ngươi, ngươi đang rất bất kính đó."
"Thì sao, ta cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ông cứ truyền lời của ta cho bệ hạ nghe, dù sao ta cũng chẳng thiếu một tội nữa." Ngọc Ý tỏ ra lợn chết không sợ nước sôi.
Công công tức đến mức mặt đen sì, vốn dĩ ông ta còn hơi không đồng tình chuyện Ngọc Ý bị Ly vương vứt bỏ, bây giờ có vẻ nàng ta xứng đáng bị như vậy.
"Công công đừng chấp nhặt với nàng ta, chúng ta nhanh đến gặp bệ hạ đi." Vu Kì Thiên nhắc nhở.
"Nể mặt Vu thế tử, lão nô không so đo với ngươi." Công công trợn trắn mắt liếc Ngọc Ý, sau đó thở phì phì bước về phía trước.
"Thế tử, ban nãy ta nói gì sai sao?" Ngọc Ý hỏi.