Mặc Người Chìm Đắm

Chương 15

Sắc trời dần chuyển sang màu xanh xám, ánh đèn neon mờ dần, một tia sáng chợt lóe lên.

Cả đêm Thẩm Dực không chợp mắt, cuối cùng nằm ngủ trên sô pha.

Một lần nữa mở mắt vì bị tiếng điện thoại ngày càng inh ỏi đánh thức, thật sự không thể làm người khác bỏ qua được.

Anh vốn ngủ không sâu, nên càng tỉnh táo hơn, đầu cảm giác đau như búa bổ.

Thấy điện thoại cuối cùng cũng bắt máy, trợ lý ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, sợ bước qua bãi mìn một bước, cẩn thận nhắc nhở: “Sếp Thẩm, các quản lý đều đến rồi, sếp xem lúc nào có thể bắt đầu họp?”

“Rời sang ngày mai đi!” Anh nói chuyện với giọng nói khản đặc.

Trợ lý nghe giọng anh hơi khác, lại nghĩ tới tối qua Thẩm Dực còn ho nữa, không lẽ là bị bệnh rồi?

“Sếp Thẩm, sếp ốm sao? Có cần đi khám không?”

“Không cần.” Thẩm Dực nhăn mày, không kiên nhẫn nói: “Nếu cậu không muốn người rời đi trong tháng này thì để bọn họ giải tán ngay bây giờ đi.”

Nghe xong, chắc chắc tâm trạng của sếp Thẩm đang vô cùng tệ rồi, trợ lý không dám nói dài thành dại, vội vàng tìm lý do hợp lý nói với các quản lý.

Thẩm Dực đứng dậy, hai bên thái dương nhói, trong bụng vừa trống rỗng đến cồn cào.

Nhưng lại chẳng có tâm trạng ăn uống tí nào.

Ngay cả cuộc họp đã được lên lịch sáng nay cũng bị anh cứ vậy mà quên đi.

Từ trước tới giờ, anh đều là một người công tư phân minh, tuyệt đối không bao giờ mang cảm xúc cá nhân trong khi làm việc, nhưng hôm nay, anh lại không kiểm soát được.

Khu quốc tế Oceanwide tấc đất tấc vàng này, mấy căn phòng to như vậy, lẽ ra nên có cảm giác đầy sức sống, nhưng hiện tại xung quanh là bốn bức tường lạnh băng, nhìn như một đống đồ lạnh lẽo.

Thứ được gọi là “vật sống” thì là con robot quét nhà đang hoạt động tới lui.

Vừa thấp vừa dẹp, mấy lần đều bị mắc ở chân bàn trà mà không ra được.

Nếu mà cô gái nhỏ còn ở trong nhà, chắc chắn sẽ nửa quỳ ở sàn nhà, quay người về phía anh mà đưa tay nhấc ra.

Anh thích ôm cô từ phía sau, đôi mắt long lanh cong lên, làn da mềm mại dinh dính, khi mà cô không chịu nổi, liền quay đầu rồi cúi đầu cầu xin, giọng nói mơ màng, hư ảo.

Bây giờ, ngay cả bóng người cũng không còn, anh chỉ có thể nhớ lại những hồi ức, nhìn thế nào thì cũng thấy bản thân giống như đang bị bỏ rơi vậy.

Thẩm Dịch chậm rãi thử ngủ trên sopha thêm một lát nữa, vừa xoay người lại, những lời Khương Dư Dạng nói tối qua hiện lên trong đầu anh.

Cái gì mà đoạn đường này chỉ đi được với anh đến đây…thật là khiến người ta lòng dạ rối bời mà.

Anh cho rằng chỉ là Khương Dư Dạng cảm thấy đoạn tình cảm này cần một khoảng thời gian lắng lại, rõ ràng người đã nói sẽ không thả cô đi là mình, nhưng người tự tay đánh mất cô cũng chính là mình.

Giống như ngày Thẩm Tầm tổ chức sinh nhật cho anh, rõ ràng tối hôm qua còn nói mua quà sinh nhật cho anh, nhưng ngày đó cãi nhau một trận kịch liệt với Thẩm Hách Liên, cô bé 15 tuổi đang trong thời kì nổi loạn liền chạy ra khỏi nhà mà không nghĩ đến hậu quả.

Bên ngoài phòng cấp cứu, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, cầu nguyện nhiều lần nhưng cuối cùng nhận được vẫn là thông báo không qua khỏi.

Lúc Thẩm Hách Liên bảo anh đưa Khương Dư Dạng về nhà họ Thẩm, anh chỉ cảm thấy nực cười.

Con gái ruột vừa mới bị tai nạn xong thì ông ta liền đưa một cô bé về nhà họ Thẩm ở, cứ như đang bù đắp cảm giác tội lỗi trong lòng ông ta vậy.

Thẩm Dực dí chặt lông mày, cơn buồn ngủ bay sạch.

Đi vào phòng thay đồ, quần áo của anh được là phẳng phiu và được treo theo mùa, đồng hồ không ngừng chuyển động.

Vẫn còn đồ trong tủ quần áo của Khương Dư Dạng, anh cẩn thận nhìn những bộ quần áo kia, mới phát hiện rằng những thứ mà cô để lại đều là anh mua cho cô.

Còn có những thứ như túi xách, đồ trang sức nhỏ xinh thì chỉ cần là đồ mà anh tặng, cô cũng không mang đi.

Trả lại cho anh, cũng trả lại tòa thành trì lạnh lẽo này.

Anh nghĩ, Dạng Dạng, em muốn cắt đứt hoàn toàn với anh như vậy sao?

Thẩm Dực lại thong thả bước tới trước tủ lạnh, kéo tay nắm ra, bên trong trống rỗng.

Khó trách tối hôm qua cô làm nhiều đồ ăn như vậy, cũng không để ý có lãng phí hay không, chỉ là trước khi đi dọn sạch tủ lạnh.

Từ bé tới giờ Thẩm Dực chưa từng rửa bát bao giờ.

Nếu như bây giờ Khương Dư Dạng vẫn ở đây mà biết thân thể của anh không tốt, nhất định sẽ nấu cho anh một bát cháo thanh đạm, bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo sẽ xoa lên trán anh, giọng nói sốt ruột mà quan tâm.

“Thẩm Dực, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt vào,”

Thỉnh thoảng xã giao mà về muộn, cô gái nhỏ chưa bao giờ quấy rầy, cô hiểu chuyện để bản thân im lặng mà chịu đựng, rồi hết lần này đến lần khác đổ đi những mâm cơm lạnh ngắt.

Thất vọng cứ gom lại rồi đến khi đã đủ, cũng không nói nặng lời với anh dù chỉ một lần.

Tính tình Khương Dư Dạng như làn nước ở vùng Giang Nam, dịu dàng lại bao dung, như là nước ấm trong trời đông giá rét có thể hòa tan tất cả lớp băng đau khổ.

Khi im lặng thì cô gái nhỏ liền giống như không có cảm giác tồn tại.

Cô chắc chắn xinh đẹp và nổi bật trong đám đông nhưng tính tình quá trầm lặng ít nói, trong đám người nói không nhiều lắm, rất dễ dàng bị coi là làm nền.

Thời cấp ba, anh cũng đôi khi ngẫu nhiên mà gặp mặt cô, hai người đều vờ như người xa lạ, không quen biết, không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán trong trường.

Bây giờ nhớ lại, rốt cuộc anh đang chối bỏ tiếng anh trai của Khương Dư Dạng, hay là sự tan nát của bản thân chứ?



Buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua từng lớp mây, chiếu rõ sự trơ trụi của cây bạch quả ở dưới tầng.

Thẩm Dực hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi, làm cái nghề đầu tư mạo hiểm này thì phần lớn thời gian của anh nếu không phải là xem các dự án trên toàn quốc, duy trì quan hệ hợp tác thì cũng là kiểm soát nguồn vốn cho dự án.

Ngay cả thời gian còn lại cũng tập trung vào việc vận hành công ty.

Nhưng chỉ cần anh không đi họp, thì ai mà dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?

Có lẽ là được nuông chiều từ nhỏ nên đây là lần đầu tiên Thẩm Dực đặt đồ ăn bên ngoài, trước kia anh chẳng để ý mấy cái này lắm, bởi vì khi ở nhà ông nội thì muốn ăn gì thì bảo đầu bếp là được.

Vào năm đầu tiên mà Khương Dư Dạng đến nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm cũng ân cần mà hỏi thăm cô, ăn có quen thức ăn đêm tất niên ở thủ đô hay không.

Một vài thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trạc vai vế với anh, nói chuyện thiếu ý tứ với Khương Dư Dạng: “Đầu bếp nhà chúng ta là đầu bếp có tiếng, người khác muốn mời còn chả được, thì làm gì có chuyện mà ăn không quen được?”

Ông cụ Thẩm ghét nhất là bị người khác chen vào khi nói chuyện, thấy vậy liền dùng đũa gõ vào bát, không giận mà tự uy: “Càn quấy.”

Ông cụ Thẩm là người chu đáo, biết quê hương Khương Dư Dạng ở Giang Nam, thói quen ăn uống cũng thiên về khẩu vị ở đó, nghĩ tới nghĩ lui liền dặn dò đầu bếp làm một món ăn đặc sắc ở quê nhà, cũng xem như chăm sóc cô vô cùng cẩn thận.

Nhưng câu nói đó là sự thật, đầu bếp thật sự là món miền nào cũng làm vô cùng ngon, nên đã khiến anh vô cùng kén chọn khi ăn uống.

Khương Dư Dạng gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói mềm mại: “Ăn quen rồi ạ, món cá này còn có thể nấu tốt hơn ấy ạ.”

Cả phòng đều kinh ngạc, Thẩm Dực dừng đũa, hứng thú chờ câu nói sau.

“Cháu không nói là đầu bếp nấu không ngon.” Cô nói rõ ràng: “Dấm mà đầu bếp dùng không giống ở chỗ bọn cháu, chỗ bọn cháu dùng là giấm gạo của Giang Nam, hương vị sẽ ngon hơn.”

Đầu bếp gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay không mua được giấm gạo chính gốc nên mùi vị có không được ngon bằng.”

Ông cụ Thẩm ít khi thấy cô gái nhỏ có sức sống như này, hài lòng gật đầu nói: “Đám nhóc các cháu chỉ biết ăn uống hưởng thụ, không bằng người ta có kiến thức rộng rãi.”

Hồi tưởng đến giờ, trong bụng lại đói đến cồn cào.

Hoa mắt chóng mặt, anh đã đặt cháo đậu Hà Lan kèm tôm bóc vỏ, có lẽ nửa tiếng sau sẽ giao đến.

Đồ ăn được giao đến, Thẩm Dực đi nhận, sau đó mở nắp hộp ra, chỉ ăn một thìa nhỏ đã lắc đầu.

Đúng vậy, rõ ràng chỉ là một món cháo đơn giản, cô ấy nấu vẫn ngon hơn đặt ở ngoài nhiều.

Thẩm Dực ném đồ vào thùng rác, không thèm nhìn, cũng không thèm ăn nữa.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý, giọng nói hơi mệt mỏi: “Lần trước cậu mua bánh hoa quế, còn bán nữa không?”

Trợ lý vừa mới ăn uống no đủ, không có sếp Thẩm ở công ty, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghe máy, trợ lý ngơ ra vài giây, đến khi phản ứng lại mới vội gật đầu nói: “Vẫn còn thưa sếp, ở một cửa hàng bên cạnh công ty chúng ta, nhưng có lẽ sếp không hay đi nên không để ý tới.”

Trước kia, anh ấy mua nhiều bánh hoa quế liền chia cho Thẩm tổng, cũng không biết Thẩm Dực có thích ăn hay không, bây giờ xem ra, tình cờ mà lại hợp ý sếp.

Thật ra không phải Thẩm Dực thích ăn món này, anh chỉ mơ hồ nhớ rằng, bánh hoa quế mình mang về đều là Khương Dư Dạng ăn, trông cô có vẻ đặc biệt thích món này.

Vậy anh thử nếm xem là ngon như thế nào.

Khi trợ lý hừng hực gõ cửa ở khu quốc tế Oceanwide thì liền thấy một hình tượng khác ngày thường của Thẩm Dực, nhìn như có hơi tiều tụy kèm sự lôi thôi lếch thếch.

Anh ấy kinh sợ một lát, rồi dưới cái nhìn đầy áp lực của Thẩm Dực mà bước vào, trên tay vẫn còn cầm túi bánh hoa quế.

Thẩm Dực hào phóng mà chuyển cho gấp mười lần giá gốc, trợ lý không dám nói gì, chỉ nhìn quanh một lần, luôn cảm thấy căn nhà có điều gì đó là lạ.

“Sếp Thẩm, có phải sếp đã chuyển đồ rồi đúng không? Nhìn căn nhà trống hơn nhiều.”

Lại một người không sợ chết nữa.

Thẩm Dực đi rửa tay, dùng khăn lau đi hết nước mới nâng mắt lên nhìn anh ấy, ánh mắt chăm chú: “Có chuyển một số thứ.”

“Tôi nói rồi mà.” Trợ lý cười hì hì: “Là chị dâu bảo chuyển đúng không? Phụ nữ rất thích làm đi làm lại mấy chuyện như này…”

Sắc mặt của anh ngày càng u ám, lập tức tỏ ý “đuổi khách”: “Buổi chiều có người bên kĩ thuật công nghệ Di Nguyên sẽ tới, giúp tôi tiếp họ cho tốt.”

Trợ lý vừa nghe nói đến nhiệm vụ mới, lòng bàn chân như bôi dầu liền chạy thật nhanh.

Lần đầu tiên Thẩm Dực ăn bánh hoa quế, chỉ cảm thấy vừa vào miệng đã tan, thanh ngọt dễ chịu, rất phù hợp với khí chất của cô.

Nếu đã như vậy, anh lại cầm thêm mấy miếng để ăn.

Bóng đêm dày đặc, một hai ngôi sao lẻ loi trên bầu trời xa xăm đầy tĩnh lặng.

Thẩm Dực xuống tầng tập thể dục xong liền đi tắm. Cả ngày hôm nay anh đều tập trung dời đi sự chú ý, mùi vị dày vò này thật sự không dễ chịu.

Sau khi tắm nước lạnh đi ra, điện thoại đặt trên bàn liền kêu lên.

Phòng sách của anh vô cùng rộng rãi, có thể đáp ứng được nhu cầu làm việc, cửa sổ hướng nắng và có ánh sáng tốt vào ngày bình thường.

Trên bàn là một đống kế hoạch kinh doanh và báo cáo công tác, bên phải đặt một quả địa cầu nho nhỏ.

Thứ này là Khương Dư Dạng mua.

Anh sẽ không mua những thứ vô nghĩa này, ở trong đầu tư mạo hiểm, bất kỳ đầu tư nào cũng phải có ý nghĩa, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, câu ngạn ngữ này không sai tí nào cả.

Nhàn rỗi, anh liền xoay quả địa cầu, nó rỉ sét và có thể thấy nó đã cũ.

Di chuyển từ Trung Quốc sang Pháp, đầu ngón tay anh dừng lại rất lâu trên một vùng nhỏ ở Paris.

Thì ra trong lúc lơ đãng đã cách xa nhau như vậy.

Đặt quả địa cầu xuống, Thẩm Dực mới bình tĩnh đi nghe điện thoại.

Lại là tên Kỷ Tùy Chi.

Không biết tên đó đã say sưa ở quán bar nào mà có lẽ có đám nghiện không sạch nào đã lạc vào trong đám bọn họ, người đang ở đồn, có vẻ là muốn anh đi cứu người đây mà.

Thẩm Dực không quản được, lại không thể mặc kệ, rồi vẫn thay áo sơ mi quần âu, nhanh chóng lái xe đến chỗ để nói chuyện.

Chuyện là không biết thằng ngu nào đã đánh thuốc bạn gái mới của anh ấy, sau khi bị Kỷ Tùy Chi phát hiện, thằng đó còn muốn chống chế, vì vậy mới xảy ra mâu thuẫn.

Kỷ Tùy Chi một lần nữa lại hòa mình vào màn đêm ở thủ đô, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh ấy vẫn như cũ, không thay đổi tính nết gì cả, vừa đi ra từ đồn cảnh sát liền vứt mọi chuyện ra sau đầu, tinh thần liền phấn chấn lên.

“Cảm ơn anh Thẩm, anh đúng là anh trai tốt của em đó.”

Ai là anh trai tốt của mày chứ? Anh chán ghét mà cau mày, cười cười rồi chửi giọng Bắc Kinh.

“Đừng vậy mà, anh Thẩm.” Kỷ Tùy Chi nói năng vô cùng cẩn thận, lại phối hợp với vẻ ngoài vô tội của anh ấy, luôn mang lại cho người khác cảm giác đây là người vô hại.

Nhưng Thẩm Dực biết, nhà học Kỷ coi anh ấy như sâu bọ làm gì có ngây thơ vô hại chứ.

Kỷ Tùy Chi nhếch miệng cười: “Đêm nay có cuộc đua xe, giờ đi vẫn kịp, anh Thẩm có muốn tới tận hưởng tốc độ với cảm giác mạnh không?”

“Lâu lắm rồi, anh cũng không đua xe.” Thẩm Dực quả thực không giống Kỷ Tùy Chi, một đám công tử giàu có chơi bời lêu lổng, hàng đêm sênh ca, không trà trộn ở quán bar thì cũng tại sân đua xe.

“Chơi luôn” Kỷ Tùy Chi năn nỉ nói: “Chiếc Pagani Huayra mới mua của em, anh có thể đi thử cảm giác.”

Ở nhà cũng phải tìm cái để làm để rời đi sự chú ý, đến sân đua xe cũng vậy.

Thẩm Dực không từ chối được liền đồng ý với anh ấy.

Vị trí sân đua rất lệch, chiếm diện tích cũng lớn, còn chưa tới nơi đã có thể nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm.

Thời còn choai choai, anh cũng từng bỏ tiết tự học buổi tối, đơn giản mà tận hưởng cảm giác đua xe mang đến adrenaline tiết ra do những chiếc xe đua mang lại.

Sau đó lại cảm thấy không có ý nghĩa, đứng ở trên cao ốc công ty, hay ở Lục Gia Chủy ở Thượng Hải, dưới chân giẫm phải xi măng cốt thép, nhưng anh cảm thấy vẫn không ngừng.

Giấc mộng của vô số người bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tiền tài cũng chẳng còn, những thứ này tạo nên vốn liếng, xây lên những tòa nhà cao tầng.

Còn gì thú vị hơn việc đầu tư vào một trò chơi như thế này?

Trong ngành, Thẩm Dực chính là một tay cờ bạc từ đầu đến cuối, mỗi lần đánh bạc, đều có thể nhìn thấy một làn sóng mới trong tương lai.

Anh đã gặp rất nhiều nhà đầu tư, hiểu được giấc mộng khởi nghiệp không phải dựa vào khua môi múa mép là có thể lâu dài, chỉ có kỹ thuật vững chắc mới có thể thúc đẩy một ngành liên tục đi lên.

Trên sân đua, sau khi quá trình thi đấu diễn biến được một nửa, chặng cuối, mấy chiếc xe dốc hết sức so tài.

Chiếc Lamborghini màu xanh tăng tốc.

Anh xem thấy tẻ nhạt, đi thay mũ bảo hiểm cùng quần áo đua xe, không chút khách khí lái chiếc “thần gió” mà Kỷ Tùy Chi mới mua.

Chiếc xe này là hàng giới hạn trên toàn thế giới, cũng chỉ có Kỷ Tùy Chi kẻ táng gia này mới không do dự đập tiền mà mua.

Anh đi không nhanh, thử xúc cảm một lát, ở mấy vòng cuối cùng càng chạy càng nhanh, dường như có thể ép đối thủ ở mọi ngóc ngách mà không thương tiếc.

Tiếng gầm thực sự có thể làm tiêu tán đi cảm xúc.

Tháo mũ bảo hiểm xuống, có người tới hỏi có thể kết bạn hay không, ở đây lâu như vậy cũng không thấy anh đến bao giờ.

Thẩm Dực hất cằm, chỉ về phía Kỷ Tùy Chi: “Nó có thời gian, anh tìm nó luyện tập cùng.”

Kỷ Tùy Chi không hiểu sao được nhắc tới, mù mờ không hiểu gì

Nhưng có thể cảm nhận được, biểu hiện hôm nay của Thẩm Dực không khác gì thất tình.

“ Anh Thẩm, Dư Dạng đâu?”

“Đi Pháp rồi.”

Kỷ Tùy Chi: “...”

Có phải anh ấy đã đâm trúng chỗ đau của Thẩm Dực rồi không?!

Đều là đàn ông, Kỷ Tùy Chi an ủi vỗ bả vai anh, thở dài nói: “Anh Thẩm, bị đá cũng không sao, đàn ông mà, nếu anh còn thích Dư Dạng thì phải dũng cảm lên, không thể sợ, không thể sĩ diện…”

Nhắc đi nhắc lại một hồi, thấy sắc mặt Thẩm Dực vẫn không tốt, Kỷ Tùy Chi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Có gian nan mới thành được, tình cảm của hai người, tro tàn rất dễ lại cháy…”

Tro tàn lại cháy?!

Ai với Khương Dư Dạng là tro tàn? Thái dương Thẩm Dực giật giật.

Hừ.

Quên đi, Thẩm Dực bĩu môi, nghĩ tới Kỷ Tùy Chi là một tên cặn bã, anh so đo với Kỷ Tùy Chi làm gì?

Hôm sau, Thẩm Dực đến công ty từ sớm, nhìn lướt qua một vòng, thấy cấp dưới đều lười biếng.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý, triệu tập nhân viên quản lý cấp cao tiếp tục cuộc họp ngày hôm qua.

Cuối cùng Thẩm Dực đến phòng họp, trợ lý đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đến đủ rồi ạ!”

“Đông đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Cà vạt của anh cẩn thận tỉ mỉ thắt lại, bộ quần áo vest trang nghiêm, chỉ ngồi một chỗ, khí thế cũng rất hấp dẫn người ta.

“Về phần bệnh viện Đông y, trước mắt chúng ta phải chiếm thị phần.” Thẩm Dực không thèm nhìn tư liệu, rất nhiều thứ đã hiểu rõ trong lòng: “Trong tình huống tương tự, trạng thái lý tưởng nhất của thị trường là bảy hai một, mục tiêu của Đông y chính là tranh giành vị trí thứ bảy trong lĩnh vực này.”

Chỉ có tiên phong, mới có thể sừng sững không ngã trong ngành được.

“Tình hình hiện nay là sau khi Đông y phát triển, rất nhiều công ty khác cũng nhanh chóng nổi lên để chia phần, đặc biệt là đối thủ cũ của chúng ta. Không thể khinh địch, nhưng cũng phải tự tin vào Đông y.”

Sau khi buổi họp kết thúc, trợ lý lại đặt một chồng tài liệu kỹ thuật công nghệ Di Nguyên đã in xong và để vào văn phòng tổng giám đốc, những thứ này đều cần Thẩm Dực xem qua.

Đợi đến trưa thứ sáu, anh về nhà sớm, chuẩn bị cho hai ngày cuối tuần bay đến Hồng Kông

Lúc cô giúp việc tới có thể chạm mặt anh còn rất khϊếp sợ, người phụ nữ cười tủm tỉm, xem ra đã lớn tuổi, nói giọng miền Nam: “Hiếm khi gặp được cậu Thẩm ở nhà đó.”

Thẩm Dực thử hỏi: “Cô ấy nói chuyện với cô nhiều không?

“Cô ấy” là ai thì rõ ràng rồi.

Cô giúp việc phản ứng vài giây, vội vàng lên tiếng trả lời: “Cậu Thẩm đang nói đến cô Khương…”

“Cô Khương là người rất tốt.” Mặt mày bà ấy hiền lành, vừa nghĩ tới cô ấy liền vui vẻ không ngậm miệng lại được: “Có đôi khi sẽ tặng đồ ăn vặt do tận tay cô ấy làm cho tôi, làm tôi thấy rất ngại đó.”

Thẩm Dực trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi tháo khuy măng sét xuống.

“À đúng rồi, hôm nay cô Khương không có ở nhà sao, tầm này cô ấy đều ở nhà mà, phải chăng công việc bận rộn lắm hả?” Ý thức được lời nói của mình đã quá giới hạn, bà ấy vội vàng thu lời, khom lưng về phía anh, tiếp tục làm vệ sinh trong nhà.

Trong mắt Thẩm Dực lóe lên một tia sáng, nghiêm túc hỏi: “Cô à, cô có số điện thoại của cô ấy không?”

“Số của cô Khương hả.” Bà ấy có chút không hiểu, hai người không phải là một cặp sao, sao mà cậu Thẩm tìm cô Khương lại cần điện thoại của bà ấy chứ?

“Đúng.” Thẩm Dực chỉ huy: “Cô gọi cho cô ấy đi.”

Bà ấy và Khương Dư Dạng có giao lưu qua lại thường xuyên, ngày thường công việc trong nhà bà đều liên lạc với cô ấy.

Thấy vậy chỉ có thể lấy di động ra, tìm danh bạ gọi: “Cậu Thẩm, tôi gọi rồi đó.”

Một tiếng chuông vang lên.

Khoảng chừng nín thở ngừng lại ba mươi giây, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Alo, cô à, sao vậy ạ?”