Trong chuyện này Thẩm Dực luôn rất thẳng thắn, không hề che giấu, cho nên chỉ có thể cứng ngắc thân mình, mặc anh bôi thuốc lên.
Thẩm Dực ném tăm bông y tế vào thùng rác, lại dò xét liếc nhìn vết thương của cô một cái, may mắn vết thương không sâu, không đến mức để lại sẹo trên da thịt ngọc ngà.
“Bôi thuốc xong rồi, anh có thể buông tôi ra.” Giọng điệu Khương Dư Dạng rất lạnh lùng, lại cố tình kéo giãn khoảng cách với anh.
Hai người ở trong cùng một không gian, lại phân ra ngồi ở hai đầu sô pha.
Lúc mới gặp thiếu niên, cô chỉ thật cẩn thận và nhẫn nhục chịu đựng, sắm vai một nhân vật hết sức ngoan ngoãn.
Nhưng hào quang của Thẩm Dực rất lóa mắt, bảy năm qua, tên của anh đã trở thành một nét bút nồng đậm rực rỡ nhất trong thanh xuân của cô.
Hồi đại học Khương Dư Dạng mới vừa học trang điểm, mặt mộc đã đẹp, trang điểm lên càng tuyệt vời, lâu lâu lại có nam sinh dùng các loại phương thức thổ lộ, khổ nỗi bạn cùng phòng nói cô sống mà như Bồ Tát, thanh tâm quả dục không thèm liếc đám nam sinh kích động kia lấy một cái.
Kỳ thật cô không phải thật sự vô dục vô cầu, chỉ là đã gặp được người tốt nhất thì những người khác với cô mà nói chỉ là bụi bặm trong vũ trụ.
Nếu thật sự muốn buông bỏ Thẩm Dực thì không chỉ phải cắt bỏ một miếng thịt trong tim mà còn có bản thân mình như cái bóng của anh gần bảy năm.
Nhưng không ai có thể sống mãi trong quá khứ, cũng đã đến lúc nên chào tạm biệt mình trong quá khứ rồi.
Thẩm Dực nín thở ngưng thần, xoa ấn đường nói: “ Để tôi ôm một cái.”
Cô bị kéo vào trong lòng anh, cảm nhận được đêm nay Thẩm Dực quả thật cực kỳ mệt mỏi.
Chẳng qua sự yếu ớt tỉnh táo đó trên người anh lại giống như lưỡi đao sắc bén đâm vào trái tim cô.
Cứ coi như một cái ôm chân thành cuối cùng, hiến dâng cho thiếu niên đã từng yêu nhất.
Một đêm không mộng mị.
Nếu là bình thường, Thẩm Dực làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, tự khống chế đến đáng sợ, bất luận buổi tối ngủ muộn đến đâu đi nữa thì ngày hôm sau đều có thể tỉnh giấc đúng giờ.
Nhưng buổi sáng hôm nay lại không như vậy, thậm chí lúc cô tỉnh lại anh còn đang ngủ say, xem như phá lệ.
Mắt chàng trai nhắm chặt, cằm khẽ nâng, cho dù ngủ rồi cũng cực kỳ quy củ, sẽ không giống cô vặn vẹo như bánh quai chèo.
Khương Dư Dạng tới ICON từ sớm, chuẩn bị bố trí phân công nhiệm vụ cho buổi chụp ngoại cảnh hôm nay ngoại cảnh của Lục Triều Dã, trong lúc uống cà phê, cô lướt tới tin tức thông báo của bệnh viện Đông Y, liếc qua một cái liền ấn tắt màn hình.
Cô buộc mái tóc dài lên, một bên tai trái cài cái kẹp tóc khảm vụn kim cương, trông không hề tục chút nào, cả người thoạt nhìn tươi tắn lại trẻ trung.
Còn chưa tới giữa trưa, thời tiết đã nóng như cái l*иg hấp.
Đồng nghiệp gọi cô xuống lầu ăn cơm, cô đáp lại một tiếng sau đó uyển chuyển từ chối, dùng hai miếng bánh mì trong tay lót dạ, còn có thể chịu đựng được.
Từ khi đến thủ đô học tập, Khương Dư Dạng đã ý thức được trong thành thị long trọng này vạch xuất phát của mỗi người đều không giống nhau, cô không còn là cô bé có thể tùy ý làm nũng với mẹ nữa, cần phải kiên cường hơn.
Đạt được cơ hội hiếm có thì phải nỗ lực tranh thủ, bởi vì rất nhiều thứ một khi đã vuột khỏi tay thì sẽ không trở về nữa.
Chủ đề của buổi chụp ngoại cảnh lần này là “Giữa hè · đầu đường”, rất phù hợp với khí chất tùy ý tự do trên người Lục Triều Dã.
Chỉ là nhân viên công tác phụ trách số ngoại cảnh này của Lục Triều Dã ở toà tạp chí phải chịu khổ, đội cái nóng bên ngoài gần 40 độ để quay chụp, mỗi người đều giống như ngọn cỏ héo úa.
Điều càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng chính là tới thời gian hẹn rồi mà bọn họ còn phải chờ dì Lục dẫn Lục Triều Dã tới giống như hầu hạ tổ tông.
Khương Dư Dạng dùng tạp chí đặt lêи đỉиɦ đầu che ánh mặt trời, mắt hạnh long lanh hơi híp lại, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi và xương quai xanh.
Cô mím môi, để môi không còn khô nữa.
Khi còn nhỏ tới mùa hè, cô có thể không chút do dự nhảy vào hồ nước đầy hoa sen bơi hai vòng, có thể giải nhiệt một cách nhanh chóng, nhưng hiện tại cô chỉ có thể đứng trơ ra, hai chân hơi tê dại, phần da thịt lộ ra dưới ánh mặt trời đỏ bừng cả lên.
Cách đó không xa, mấy người luôn đối đầu với cô trong toà tạp chí đến chỗ râm mát mà nghỉ ngơi, ánh mắt như có như không liếc lại đây.
“Bà cô Lục này cũng thật quá đáng, đợi người tới đây, phải để cho mỗi người bọn họ phơi một giờ dưới cái nóng 40 độ này cho biết tay.”
“Lục Triều Dã rất lễ phép mà nhỉ, sao lại có bà dì như vậy?”
“Khương Dư Dạng không phải phụ trách liên hệ Lục Triều Dã sao? Lần trước thấy cô ta cúi đầu khom lưng lấy lòng bà cô Lục cũng không thấy nhục, tự cho là hạ được người ta, kết quả thì sao, người ta căn bản không coi cô ta ra gì...”
Thấy Khương Dư Dạng đi tới, mấy người đang oán giận trong đó mới ngừng lại, bọn họ biết ai là "hồng nhân" bên cạnh Klaire, bề ngoài không dám lỗ mãng nhưng không biết ở sau lưng nói cô như thế nào.
Miệng người đáng sợ, khi còn chưa đủ lớn mạnh, trừ chịu đựng hiện trạng ra cũng không có cách nào khác.
“Bên đạo cụ còn cần người đi xem.” Khương Dư Dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh dặn dò.
Cô gái bàn luận hăng nhất trợn trắng mắt, ra vẻ bà cô: “Ai thích xem thì đi mà xem, hôm nay có thể chụp hay không cũng là một vấn đề, lỡ như không chụp được sẽ làm lỡ thời gian của mọi người.”
Giọng nói của cô bị phơi gần như bốc khói, chịu đựng sự khó chịu nói: “Lục Triều Dã sẽ tới, việc chúng ta có thể làm chỉ là hoàn thành tốt chuyện trong tay.”
Đang lúc nói chuyện, dì Lục tháo kính râm xuống, khoan thai tới muộn, vỗ nhẹ lên bả vai Khương Dư Dạng: “Biên tập Khương, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Ai nói không chụp được, vậy về sau có thể không cần tham gia quay chụp nữa.”
Dì Lục có bối cảnh lớn mạnh, một câu nói nhẹ nhàng đã có thể khiến người ta mất bát cơm.
Loại tạp chí lớn giống như ICON khi kết nối với bên nghệ sĩ thì người có thái độ tốt nhất trong số bọn họ chính là Khương Dư Dạng, không đến mức đắc tội đối phương, nhưng tuyệt đối có thể bảo đảm nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình.
Những người khác tức khắc im như ve sầu mùa đông, nhanh chóng đi lấy quần áo cùng đạo cụ.
Nghỉ ngơi giữa lúc chụp, dì Lục còn tự mang theo mấy cái ô che nắng, để Lục Triều Dã về xe nghỉ ngơi.
Khương Dư Dạng còn đang làm việc, hận không thể giống con quay phối hợp với tiến độ của các nhóm.
Lục Triều Dã kéo cửa xe ra, mái tóc đen của thiếu niên hơi ướt, đỉnh mày nhếch lên, mí mắt hình thành một nếp thật sâu, trong kiệt ngạo lại lộ ra vẻ bất cần.
Cuối cùng bước chân của thiếu niên ngừng ở trước mặt cô, đưa một ly nước chưa mở nắp qua.
Khương Dư Dạng nói lời cảm ơn xong thì trước mắt đột nhiên choáng váng, vô cùng hoảng hốt, chân mềm nhũn đến mức gần như không đứng được, lỗ tai như bị rót nước biển, hết sức ồn ào.
May mắn Lục Triều Dã tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ lấy, cậu ấy bế ngang Khương Dư Dạng tạm thời không có ý thức lên ngay trước mặt các nhân viên công tác, bước nhanh đặt cô vào trong xe để giải nhiệt.
Cô gái vừa rồi còn tranh cãi càng thêm tức giận không có chỗ trút, hung tợn nói: “Khương Dư Dạng cố ý đúng không, ngất xỉu ngay trước mặt Lục Triều Dã để người ta ôm, nếu như bị chụp được rồi đăng lên trên mạng, có lẽ fans bạn gái của cậu ta sẽ hận đến chết mất."
Có người khuyên giải nói: “Cô cũng bớt nói vài câu đi, Dư Dạng vẫn luôn hỗ trợ, không cẩn thận bị cảm nắng thôi, sao lại là cố ý?”
Lúc tỉnh lại, cô còn ngồi trong xe bảo mẫu của Lục Triều Dã, thiếu niên đeo một cái tai nghe, một bên tai nghe màu trắng khác rơi xuống mu bàn tay cô.
“Chị tỉnh rồi.”
Ánh mắt cô vẫn mông lung, nhưng hình dáng thiếu niên rất rõ ràng, có thể nghe thấy chất giọng mát lạnh của cậu nói ra lời quan tâm.
“Thật ngại quá, cậu Lục.” Khương Dư Dạng tự cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể khách sáo nói cảm ơn cậu ấy.
“Không sao đâu chị.” Điều tương phản lớn nhất chính là thiếu niên lúc bình thường không ngông nghênh hoang dã giống như trên sân khấu, cậu ấy rất bình thản cũng rất lịch thiệp.
“Cũng đừng gọi em là cậu Lục, nghe cứ quái quái.” Cậu ấy tháo tai nghe xuống, ánh mắt sâu xa: “Gọi em Lục Triều Dã là được.”
Khương Dư Dạng hiểu nghề của bọn họ rất dễ dàng tiếp xúc với đủ loại minh tinh trong giới, thật ra người không kiêu căng giống cậu ấy khá hiếm thấy.
Cô nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cậu nhé Lục Triều Dã, gây thêm phiền phức cho cậu rồi, công ty tôi còn có việc phải làm, không thể chậm trễ, hôm nào sẽ trả ân tình này của cậu.”
Trong lúc tiến thoái, rất có chừng có mực.
Lục Triều Dã: “Thế để em đưa chị về công ty đi, nơi này quá trật, không tiện gọi xe.”
Nghĩ tới nghĩ lui, không có biện pháp tốt hơn, Khương Dư Dạng gật đầu, ánh mắt toàn là chân thành cảm kích.
Dọc đường đi, cô đều làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, không muốn tham gia vào cuộc sống riêng tư hằng ngày của nghệ sĩ.
Trong lúc đó, Lục Triều Dã gọi điện thoại, nói là muốn từ chối một show tạp kỹ khác, ra nước ngoài học tập một năm.
Khương Dư Dạng không hề muốn nghe lén, nhưng sau khi biết được vẫn rất kinh ngạc, nghệ sĩ có nhiệt độ như mặt trời ban trưa giống cậu ấy, lựa chọn quay thêm mấy bộ phim lên mấy show truyền hình củng cố fans khẳng định là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu ấy lại vô cùng khiêm tốn, lựa chọn tiếp tục bồi dưỡng thêm về âm nhạc.
Tới đường Trường An, bên ngoài dòng xe cộ như mắc cửi, Lục Triều Dã bảo tài xế tìm một chỗ gần đó dừng xe.
Cô đóng cửa xe, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, kết quả vừa quay đầu lại trông thấy chàng trai đang nhìn mình chằm chằm.
Thẩm Dực dựa vào bên Maybach, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Nói cách khác, có lẽ anh đã trông thấy cảnh tượng cô chào tạm biệt Lục Triều Dã vừa nãy.
“Lên xe.” Anh nghiêng nghiêng ngậm lấy điếu thuốc, không cho cô phản ứng dư thừa.
Khương Dư Dạng khó hiểu bị anh kéo lên xe, Thẩm Dực tới gần, cạch một tiếng thắt đai an toàn cho cô.
Toàn bộ quá trình anh không nói lấy một chữ, thoạt nhìn vắng vẻ lại cô đơn.
Vừa nãy ở trên xe của Lục Triều Dã, cô không mở di động, hiện tại lục tìm cuộc gọi và tin nhắn trên di động, tất cả đều là do Thẩm Dực gọi và gửi tới, trong lúc cô bị cảm nắng ngất xỉu, dường như anh cũng đang chịu đựng một phần dày vò.
Khương Dư Dạng sửng sốt, âm thanh lạnh nhạt như nước: “Buổi chiều tôi không xem di động.”
Dứt lời, Maybach liền phi nhanh về phía đường vành đai ba.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió nóng thổi qua, trong khoang xe an tĩnh và tối tăm, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Từng hàng đèn đường giống như thiên nga trắng, phân ra đứng ở hai bên đường, ánh sáng và bóng tối đan xen, dừng ở trên khuôn mặt nghiêng đẹp đẽ của anh.
Thẩm Dực bạnh quai hàm, trong ánh mắt trào ra sự châm biếm nhàn nhạt: “Khương Dư Dạng, em còn chưa rời khỏi anh mà đã vội vã tìm đàn ông như thế à?”