Nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm đã qua lại mấy đời, Thẩm Dực từng gặp mặt Ôn Phù, nhưng sau khi trưởng thành hiếm có liên quan, ngay cả mặt mũi đối phương anh cũng không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ cô bé ăn mặc như cái bình sứ, hết sức ồn ào.
Tính tình còn không hiểu lòng người khác bằng một nửa Khương Dư Dạng.
Thẩm Dực nhìn cảnh đêm vàng rực ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt ngưng tụ, sau khi bóp tắt lại từ từ châm một điếu thuốc.
…
Ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi vào trong nhà, chia không gian trống trải làm hai mặt sáng ngời và âm u.
Một đêm không mộng mị, lần nữa tỉnh lại, cô vẫn choáng váng trời đất u ám, mới vừa mở mắt lại dùng mu bàn tay che phủ mí mắt, không biết có phải còn chưa tỉnh rượu hay không.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng Thẩm Dực phát ra bên vành tai.
Trên người không có chỗ nhức mỏi, tức là tối hôm qua không làm, mãi đến khi bụng nhỏ khó chịu co rút đau đớn, cô mới không tình nguyện dời mu bàn tay, ánh mắt trong trẻo như một dòng suối trong chảy ra từ trong khe núi.
Hai người đều mặc áo mà ngủ, chỉ có chút ký ức đang nhắc nhở cô về cuộc nói chuyện không thoải mái tối hôm qua.
Nhưng Thẩm Dực quen cưng chiều người khác, hiện giờ người mình sạch sẽ sảng khoái, cúc áo ngủ chắc đều do anh cài giúp.
Khoảng cách quá gần gũi, ánh ban mai chiếu lên mặt anh, nhuộm đôi đồng tử mê hoặc lòng người kia thành màu trà.
“Còn muốn tôi giúp em thay quần áo lần nữa à?” Anh chọc phá suy nghĩ đó của cô, không hề che giấu nụ cười.
“Không cần.”
Đương nhiên sẽ không. Cô còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ nào để đối mặt với Thẩm Dực sau khi nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Khương Dư Dạng giãy giụa đứng dậy, nhưng phát hiện tóc bị kéo đến tê dại, lại ngã vào trong lòng anh.
Thì ra vừa rồi Thẩm Dực dựa vào cô quá gần, cánh tay đè lên mái tóc dài của cô.
“Mới sáng sớm đã nhào vào lòng tôi thế à?” Anh vừa mở miệng là mang theo vẻ cà lơ cà phất trêu ghẹo.
Khương Dư Dạng trông có vẻ hết sức tức giận, nhưng lời nói lại chẳng có chút lực sát thương nào: “Thẩm Dực, anh đừng có quá đáng quá.”
“Chọc giận con báo nhỏ nhà chúng ta rồi.” Anh vẫn làm như đang đối xử với thú cưng, cho rằng lời cô suy nghĩ sâu xa mới nói tối hôm qua là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô rất phức tạp, nắm chặt ngón tay tạo thành nắm đấm rồi lại buông ra, thử khiến cảm xúc bình tĩnh lại: “Không.”
Chờ đến khi Thẩm Dực nghiêng người đi để mái tóc dài của cô có thể thuận lợi trở về vị trí, Khương Dư Dạng mới vội vàng cách anh thật xa.
Thẩm Dực theo cô xuống giường, hai khuy đầu của áo ngủ để mở, lộ ra một dây chuyền đỏ xâu miếng ngọc khắc tượng phật bên trong.
Anh không tin thần phật nhưng sau ngày sinh nhật của mình cũng là ngày Thẩm Tầm gặp tai nạn xe cộ qua đời thì luôn đeo miếng ngọc khắc tượng phật này.
“Hai ngày hôm nay và ngày mai tôi đều phải tham gia hội nghị ngành, không về nhà đâu.” Thẩm Dực lưu loát thắt cà vạt, hiếm khi dặn dò cô.
Khương Dư Dạng ngoảnh mặt làm ngơ không hé răng, thật lâu sau, cô mới mở miệng đàm phán: “Thẩm Dực, chuyện tôi nói với anh tối hôm qua, hy vọng anh có thể nghĩ lại cho kỹ.”
“Nghĩ cái gì?” Thẩm Dực lười biếng nhấc mí mắt lên, nói như thẻ đó là chuyện tất nhiên: “Dạng Dạng, em không phải trẻ con, đưa ra bất cứ quyết định gì cũng đừng nhất thời nổi hứng.”
Nhất thời nổi hứng? Sao anh lại cảm thấy cô là người bộp chộp như vậy chứ?
Huống chi anh đã nói cô không phải trẻ con rồi, đưa ra lựa chọn gì, lựa chọn như thế nào chẳng lẽ còn cần anh dạy sao?
Trong lòng tràn ngập tủi thân.
“Tôi không hề...” Lời phản bác còn chưa ra khỏi miệng, ngón trỏ của người đàn ông đã dán lên, ánh mắt anh chuyển động, cuối cùng quy về một mảnh đại dương tĩnh mịch mênh mông: “Đừng mới sáng sớm ngày ra đã cãi nhau khiến mọi người đều không vui.”
Thẩm Dực không nói nhiều nữa, anh tự giác buông bỏ đủ thể diện, nhưng Khương Dư Dạng vẫn không chút nào cảm kích mà bác bỏ tất cả lời nói của anh.
Quy mô của hội nghị ngành đầu tư mạo hiểm này rất lớn, toàn mời nhân vật có uy tín danh dự trong ngành, tồn tại của Thẩm Dực là chói mắt nhất trong đó.
Còn trẻ, sự nghiệp thành công, nắm trong tay hạng mục mới của bệnh viện Đông Y, là đối tượng mà các phóng viên tranh nhau đưa tin không thể nghi ngờ.
Anh trông kiêu ngạo, nói năng cũng thong dong điều độ, chỉ chốc lát sau quanh mình đã có một đám người vây lấy, y đi chén lại trong thương trường thường vặn vẹo những lợi ích rắc rối khó gỡ.
Tuy rằng Kiều Tụng không theo hoạt động lần này nhưng cũng thu được không ít ảnh chụp từ “tiền tuyến” gửi tới, cô ấy còn muốn phụ trách phối hợp để thuận lợi sản xuất bản thảo lần này.
Nhìn thấy trên báo đưa tin nói hội nghị sẽ kéo dài hai ngày, tức là Thẩm Dực phải ở lại khách sạn mà ban tổ chức cung cấp.
Cô ấy và Khương Dư Dạng hẹn nhau đi mua sắm đã mấy ngày trời nhưng đều vì không có thời gian nên phải lùi lại.
Hiện tại Thẩm Dực trời cao hoàng đế xa, không có đàn ông, vẫn là chị em đáng tin cậy hơn.
Nghĩ như vậy, Kiều Tụng liền hoả tốc soạn tin nhắn: “Cưng ơi, nhớ cậu muốn chết hu hu hu, hôm nay có thể cùng tôi đi dạo lung tung rồi chứ?”
Khương Dư Dạng nhìn xương rồng phơi dưới ánh mặt trời bên cửa sổ bèn kéo cửa chớp bên trên xuống, gạt tấm ngang ra.
Nghe được di động rung lên một tiếng mới nhìn thấy là tin nhắn của Kiều Tụng.
“Được.” Gần đây đã giải quyết được chuyện bìa tạp chí của Lục Triều Dã, cục diện rối rắm liền ít đi một nửa, một nửa còn lại phải để khi quay chụp ngoại cảnh, không biết dì Lục kia có còn tiếp tục tác oai tác quái nữa không.
Lúc chạng vạng, mặt trời chiều treo giữa không trung giống như lòng đỏ trứng muối, cao ốc sừng sững phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Kiều Tụng lái xe tới gần quảng trường phía đông, đợi một lát cuối cùng cũng thấy Khương Dư Dạng bước nhanh đi tới bên này.
Cô mặc một cái váy OL màu lam khói, có lẽ là do đi vội hơn nữa thời tiết còn nóng nên sợi tóc nhỏ mềm mại thấm ướt dính sát vào gương mặt ửng đỏ, thuần túy chứa vài phần quyến rũ thờ ơ.
Kiều Tụng nghĩ, muốn làm biên tập tạp chí, có lẽ còn phải có một loại bản lĩnh đi giày cao gót bước đi như bay.
Chờ khi cô đóng cửa xe, hưởng thụ khí lạnh điều hòa thổi tới mới dễ chịu hơn nhiều, mùa hè ở thủ đô quả thật rất gian nan.
“Cafe đá kiểu Mỹ, mang cho cậu này.”
“Không uống được.” Khương Dư Dạng xoa bụng, khẽ thở dài.
Đề tài giữa con gái rất thoáng, Kiều Tụng biết được thì chỉ có thể lè lưỡi: “Thế tôi chỉ đành không khách sáo một mình uống hai phần thôi.”
Khương Dư Dạng rút ra một tờ khăn ướt từ trong túi, tỉ mỉ lau thái dương bị mồ hôi thấm ướt.
“Dạng Dạng cậu không biết đấy thôi, tôi đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi mà ông già chủ nhiệm lớp kia còn nhắc Thẩm Dực mãi đấy.” Kiều Tụng trông có vẻ tức đến mức mặt cũng tái xanh, phỉ nhổ: “Ngày hôm qua tôi về trường học thăm ông cụ, kết quả lão Tào mở miệng là hỏi, sao Thẩm Dực không trở về, làm tôi ghen tỵ chết đi được.”
Lại nói tiếp, Kiều Tụng và Thẩm Dực là bạn học cùng lớp cùng khoá, trùng hợp thay, Khương Dư Dạng và Kiều Tụng càng ngày càng thân, bảy tám năm qua, tình bạn này sớm đã không thể thay thế trong quá trình trưởng thành rồi.
Khương Dư Dạng vò tờ khăn ướt thành một nâm, nghiêm túc nói: “Cậu và anh ấy đều là học trò đắc ý của Tào Phong, không ai hơn ai đâu.”
“Tiểu Kiều.”
“Hả?” Nghe thấy giọng điệu của Khương Dư Dạng hơi lạ, Kiều Tụng dừng lại ở giao lộ đèn đỏ, quay đầu nhìn cô.
“ Tôi muốn đường ai nấy đi với Thẩm Dực.” Cô treo nụ cười nhạt bên môi, ánh mắt ảm đạm trong một tích tắc.
Thật ra Kiều Tụng không hề cảm thấy đột ngột, thở dài rất nặng nề: “Dạng Dạng, tôi và Thẩm Dực là bạn học cùng lớp suốt ba năm, tôi hiểu rất rõ con người anh ta, lúc trước cậu và anh ta ở bên nhau, tôi đã rất lo lắng, con người anh ta kiêu ngạo như quốc vương vậy, rất dễ làm cậu bị tổn thương trong chuyện tình cảm.”
“Tôi không nỡ trông thấy cậu khổ sở.”
Kiều Tụng nói lời này cực kỳ chân thành thật lòng, hai người ở bên nhau không chỉ cần phù hợp, còn cần cọ xát, nhưng với tính cách của Thẩm Dực, cọ xát sẽ chỉ làm Khương Dư Dạng chịu uất ức, anh còn hồn nhiên như không biết.
Khương Dư Dạng khép mắt, tiếng nói lộ ra vẻ mệt mỏi nặng nề: “Người lãnh đạo trực tiếp của tôi nói bên phía tổng bộ yêu cầu người qua đó, cô ấy đã tiến cử tôi, nói là tháng sau sẽ bay sang nước Pháp.”
“Đột ngột thế?” Kiều Tụng cất cao âm điệu, đỗ xe ở phía sau trung tâm thương mại.
“ Vẫn chưa có thông tin chính xác, nhưng chắc tầm đấy.”
“Dạng Dạng, tuy rằng tôi không nỡ để cậu đi, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của cậu, sau khi suy xét rõ ràng khẳng định tôi sẽ không ngăn cản cậu.” Kiều Tụng cố hết sức trấn an cô, cái miệng không ngừng ríu rít: “Còn về Thẩm Dực, không phải là một tên đàn ông chó sao? Tôi sẽ không cho phép chị em của mình thắt cổ chết trên một cái cây vẹo đâu, đến chỗ trai bao gọi một anh đứng đầu đều ngon hơn anh ta, vừa ngoan vừa nghe lời, hưởng thụ niềm vui khi làm phú bà quá là hạnh phúc.”
Khương Dư Dạng bị công lực mắng chửi người khác của Kiều Tụng chọc cười, tiếp đó đi cùng vị này chinh chiến trung tâm thương mại một lần, phần lớn chiến lợi phẩm đều là của Kiều Tụng, cô chỉ chọn hai bộ quần áo theo mùa và nước hoa có mùi hương khá ôn hoà.
Một tuần sau đó, số lần gặp mặt của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau hội nghị ngành Thẩm Dực bộn bề nhiều việc, rất ít khi về Oceanwide International, hận không thể ngủ ở công ty tăng ca thêm giờ.
Đầu tư vào bệnh viện Đông Y vốn rất hot được cả ngành xem trọng, có người đoán trước AI kết hợp với bệnh viện sẽ là một trong những ứng dụng trí tuệ nhân tạo được ưu ái nhất trong nghiên cứu tương lai.
Nhưng gần đây bệnh viện Đông Y ồn ào với đường rẽ không nhỏ, trước mắt quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng cũng không phải ngày một ngày hai, chỗ nào cũng có ví dụ về việc người nhà bệnh nhân trả thù bác sĩ.
Cho dù là AI trị liệu cũng không thể tránh khỏi, có người nhà của bệnh nhân còn trực tiếp lên mạng bịa đặt tin xấu về Đông Y sau khi hiệu quả chữa trị của ba mình càng ngày càng kém, chuyện này ồn ào huyên náo trên mạng, khiến danh dự của Đông Y bị hao tổn.
Là người đầu tư phía sau Đông Y, Thẩm Dực cũng không thoát được liên can, anh tiến hành kết nối với nhân viên liên quan bên Đông Y trước tiên, biết được không phải vấn đề của việc chữa trị mà là do người bệnh không phối hợp, dẫn tới bệnh tình nặng thêm, người nhà không cung cấp được chi phí, ngược lại trả đũa, bôi nhọ Đông Y.
Cuối cùng, Thẩm Dực tốn một khoản phí để trấn an người nhà bệnh nhân, để Đông Y mở cuộc họp báo, làm sáng tỏ nội dung kể trên, lúc này mới cứu vãn được một chút danh tiếng.
Nếu có thể sử dụng tiền giải quyết thì tuyệt đối không cần ồn ào dư luận.
Đáy mắt Thẩm Dực nổi lên màu xanh nhạt, mấy ngày nay anh đều chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, có thể tưởng tượng được áp lực to lớn cỡ nào.
Anh lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, lại bị sặc vài hơi, khói màu trắng sữa mờ mịt bốc lên.
“Gần đây Dạng Dạng thế nào?” Ánh mắt anh sâu thẳm, một tay gối lên sau đầu.
Tài xế báo cáo: “Cô Khương vẫn như vậy, đi làm sau đó mua đồ ăn về nhà nấu cơm, thi thoảng lại gặp một người bạn là cô Kiều.”
“Kiều Tụng à.” Thẩm Dực lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục dựa vào chợp mắt một lúc.
Khương Dư Dạng cảm thấy gần đây rất nghịch thủy, vốn dĩ muốn lấy đồ, kết quả không cẩn thận làm rơi cốc thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh nát vụn đầy đất, có một mảnh sắc bén cứa vào làm mắt cá chân bị thương.
Máu màu đỏ tươi phản chiếu vào mi mắt.
Cô ngồi xổm xuống, thu dọn tàn cục, nhưng vừa nhấc mắt liền trông thấy Thẩm Dực cả người mang vẻ lạnh lùng sắc bén.
Anh nhíu mày, bước nhanh đi tới, ngữ điệu không có chỉ trích, ngược lại rất nhẹ rất dịu dàng: “Làm kiểu gì đấy? Tôi không ở nhà liền làm mình bị thương, hả?”
“Không cần anh lo.” Cô cắn môi dưới, nghim túc nói ra bốn chữ này.
“Dạng Dạng, đừng gây sự với anh.” Thẩm Dực ôm chầm lấy cô, thành thạo kéo ngăn kéo ra, lấy từng thứ một như cồn y tế, tăm bông ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương bị cứa của cô.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, anh liền nhìn thấy tiểu cô nương lông mi thượng ướt - lộc bọt nước, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
“Khóc cái gì?” Dưới tình hình như vậy, Thẩm Dực còn có lòng dạ trêu chọc cô: “Không phải là nhớ tôi quá đấy chứ?”
Rõ ràng biết con người anh hay cố ý kích cô, nhưng Khương Dư Dạng vẫn không nhịn được rơi vào ái bẫy mà anh đã bày xong: “Anh tưởng bở, còn lâu tôi thích cây lệch tán nhé.”
Thẩm Dực có một tích tắc hoài nghi thính lực của mình, chim cút nhỏ có bản lĩnh rồi, không ngờ lại dám nói anh là cây lệch tán?!
Lời nói buột miệng thốt ra, chính Khương Dư Dạng cũng kinh hãi, giống như có cứu vãn cũng vô dụng, cô tự sa ngã từ bỏ giải thích.
Anh nắm lấy bụng chân mềm mại của cô gái nhỏ, tiếp đó nhấc lên trên, bàn tay khô ráo không ngừng lắc.
Cô hoảng sợ, lỗ tai nhuộm thành màu đỏ, lập tức muốn thoát ra.
“Thẩm Dực, anh đừng giở trò lưu manh.
Giọng nói mềm mại lại có cảm giác như đang tán tỉnh.
Thẩm Dực không thể bỏ qua chút phản ứng này, hơi thở hỗn loạn nói: “Em đừng lộn xộn, còn động đậy nữa thì tôi sẽ không nhịn được mà giở trò lưu manh đấy.”