Mặc Người Chìm Đắm

Chương 2

Cô không nói, l*иg ngực cùng xương bả vai phập phồng lên xuống, giống đồi núi xa xăm vùng sông nước, có thể nhận ra là đang cực lực áp chế cảm xúc.

Tính tình của Khương Dư Dạng giống như một chén nước, mặt ngoài thoạt nhìn ôn hòa không gợn sóng, chờ lúc lỡ tay làm nghiêng đi thì kết cục chỉ có thể là nước đổ khó hốt.

“Đêm nay tôi rất mệt.” Cô cố nén giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh, lại cụp mí mắt xuống, thay dép lê mà Thẩm Dực đưa tới trước mặt.

Lời này nửa thật nửa giả, nhưng trong bầu không khí căng thẳng thì dù nghe thế nào cũng giống như đang kiếm cớ thoái thác, ngụ ý là tiếp tục xử lý lạnh tình cảm của hai người.

Toàn bộ quá trình đều bị Thẩm Dặc trông thấy, nụ cười ôn hòa của anh dừng lại, ánh mắt như băng, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

“Lạnh nhạt anh hai tháng, xem ra còn không đủ để nguôi giận, hả?”

Anh vân đạm phong khinh đề cập đến chuyện cũ, lại từ túi quần tây lấy ra chiếc hộp nhung, tên nhãn hiệu bên trên được khắc mạ vàng, thể chữ dưới đèn treo serip ở phòng khách nom lóng la lóng lánh.

Hai tháng trước, Klaire từng đơn độc dò hỏi cô, có muốn tham dự bố trí show lớn ở Thượng Hải không.

Klaire cố ý đề bạt, nhưng cũng phải xem cô có thể bắt được cơ hội kia bò về phía trước hay không.

Cho dù cuộc sống của báo giấy đều không dễ dàng, nhưng ICON là tạp chí thời trang số 1 trong nước, được hưởng địa vị không tầm thường bên trong lĩnh vực.

Lĩnh vực thời trang phân chia giai cấp hình kim tự tháp hết sức rõ ràng, mạng lưới quan hệ kinh nghiệm còn có quan hệ xã giao với bên nhãn hiệu đều là cơ sở để bọn họ an cư lạc nghiệp.

Lúc ấy Khương Dư Dạng đã trả lời chém đinh chặt sắt, thậm chí ngay hôm đó đã đặt xong vé máy bay từ thủ đô đến Thượng Hải, sau đó trở lại Oceanwide International thu dọn một vali quần áo, lúc đi cũng chưa cùng đánh tiếng với Thẩm Dực.

Kỳ thật lúc cô đưa ra quyết định này cực kỳ dửng dưng, gần đây vì chuyện gì đó mà cãi nhau với Thẩm Dực khiến cả hai đều không thoải mái, cô coi như đổi một hoàn cảnh để giải sầu.

Biết được cô không nói một tiếng mà đã bỏ đi, thật ra Thẩm Dực không bực, anh vĩnh viễn luôn mang bộ dạng cao cao tại thượng, bày mưu lập kế văn nhã bại hoại kia.

Có đôi khi Khương Dư Dạng sẽ nghĩ, mình đối với anh mà nói, có lẽ cũng chỉ là một loại "có thể đầu tư” mà thôi.

Mười phần thật tình cùng hai ba phần bạc tình cứng đối cứng, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Sau khi đến Thượng Hải, cô một ngày ba bữa không hề ăn cùng mọi người trong văn phòng, cơm hộp sẽ được đưa đến quầy lễ tân đúng giờ.

Sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi, hoa hồng diễm lệ tươi đẹp nhất định phải chờ cô tự mình ký nhận.

Dần dà, rất nhiều người trong ban biên tập của ICON đều biết có công tử nhà giàu đang theo đuổi cô, khiến người khác vô cùng hâm mộ, mà Khương Dư Dạng không hề dao động như đoá hoa cao lãnh.

Tình cảnh này giằng co một tháng, tin đồn nhảm nhí càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng Khương Dư Dạng không thể nhịn được nữa mà gửi tin nhắn chất vấn anh: “Khi nào mới không tặng nữa?”

Mới vừa gửi đi cô liền bắt đầu hối hận, tự mình chủ động liên hệ anh, còn không phải là cúi đầu trước sao?

Đáng tiếc chưa kịp thu hồi, tin nhắn của Thẩm Dặc đã tới rồi: “Tặng đến khi em trở về bên cạnh tôi mới thôi.”

Ngữ khí cuồng vọng lại tự đại, chắc chắn, làm người ta không phản bác được, nhưng đây là một mặt từ trong xương cốt của Thẩm Dực.

Kiêu căng làm lòng người ta vui vẻ thần phục.

Sau đó cô dứt khoát thờ ơ với sự ân cần đó, trong lòng lại có khúc mắc, biết mình không thể ý chí sắt đá không chút cảm động khi đối mặt với sự tấn công này.

Thẩm Dực ôm cô vào lòng, vừa tới gần là có thể ngửi được mùi thơm trên người cô, không chỉ là sữa tắm, mà giống một mùi sữa tự nhiên hơn.

“Mở ra xem đi.” Anh cụp mắt, nắm chặt ngón tay cô mở hộp.

Là một chiếc nhẫn vàng hồng.

Lòng Khương Dư Dạng chùng xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không một gợn sóng, lời nói ra lại tràn ngập mùi chua lòm: “Sao không tặng cho Ôn Phù? Cô ta đeo nhất định rất đẹp.”

“Cô ta cũng xứng?” Thẩm Dặc nói rất lạnh nhạt, mí mắt còn không nhấc lên.

Chiếc nhẫn kia bị anh đẩy đến đốt cuối cùng của ngón tay, kích cỡ vừa vặn, vừa nhìn đã biết là đo ni đóng giày cho cô.

Cô hoảng hốt, giây tiếp theo liền nhịn không được co rúm lại, anh cố ý lưu lại dấu răng ở vành tai cô, như thể đang thực thi sự trừng phạt nào đó.

Trừ cơn đau đớn ban đầu, cảm giác sau đó chỉ còn lại sự ấm áp giữa răng môi.

“Anh không hề biết chuyện tiến hành đầu tư vào bộ phim của Ôn Phù.” Sau hai tháng, lần đầu tiên anh mở miệng giải thích với cô.

Thẩm Dặc từ trước đến nay không thích lãng phí lời nói trong việc giải thích, nếu đã hạ mình thì chắc không phải là nói dối.

“Thế mà cô ta còn có thể gửi tin nhắn tự mình cảm ơn Thẩm tổng đầu tư?” Khương Dư Dạng khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, ánh mắt ảm đạm mà nhìn ánh sáng toả ra từ chiếc nhẫn vàng hồng.

“Cô ta hiểu lầm rồi.” Thẩm Dặc nhàn tản, trong lời nói đầu khẩu âm Bắc Kinh: “Ai đầu tư vào bộ phim của cô ta thì cô ta nên tìm người đó cảm ơn.”

Sợi tóc bồng bềnh mềm như rong biển rũ trên vai cô gái, vừa lúc che khuất hai bả vai trắng nõn với phần dây áo, nhưng phần mềm mại trắng trẻo còn lại trực tiếp chiếu vào tầm mắt.

Thẩm Dặc đã hai tháng không chạm một ngón tay vào cô, thấy thế, màu mắt đen tối không rõ gia tăng vài phần.

Khương Dư Dạng nhớ lại, cô không có thói quen kiểm tra di động của Thẩm Dặc, nhìn thấy tin nhắn Ôn Phù gửi đến thuần túy là ngẫu nhiên.

Giữa những hàng chữ trong tin nhắn Ôn Phù phát tới đều là tình cảm yêu mến, nhưng lại đắn đo chừng mực, tuyệt không vượt rào: “Anh Thẩm ơi, cảm ơn anh đã đầu tư và ủng hộ bộ phim của em, người trong nhà bảo chúng ta hẹn thời gian cùng nhau ăn cơm, không biết ngày mai anh có thuận tiện hay không?”

Đầu tiên cô rất kinh hãi, sau đó lại giống như lọt vào cục diện đáng buồn.

Có phải ở trong mắt của đại tiểu thư như Ôn Phù, cô chính là món đồ chơi của Thẩm Dặc, chờ chơi chán rồi tự nhiên mà sẽ bỏ cũ thay mới, cho nên mới dám để lộ mục đích mà không hề che giấu?

Cũng có lẽ trong giới phồn hoa ưu tú đó của bọn họ đều có cùng quan điểm giống Ôn Phù.

Ai bảo mấy năm gần đây hai nhà Ôn, Thẩm hợp tác sâu rộng trong thương nghiệp, khiến cô giống một người ngoài cuộc không ăn nhập.

“Anh Thẩm ơi...” Khương Dư Dạng tưởng tượng ra ngữ điệu của Ôn Phù, khi gọi anh cố ý làm ra vẻ tự nhiên không chút để ý.

Âm thanh ngọt chảy dớt.

Trong lòng cô tỏ như gương sáng l, biết anh không thích mình gọi anh là anh trai, còn hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn Thẩm Dực, có vẻ bất chấp tất cả.

Sao, Ôn Phù có thể gọi như vậy, cô lại không được sao?

Quả nhiên, Thẩm Dặc như thể nghĩ tới cái gì, đôi mắt giống như có đốm lửa rơi xuống, dần dần cháy rực lên.

Cô bị đưa tới phòng ngủ chính, tựa con cá quay cuồng thiếu oxy trong bất lực.

Chàng trai vào thẳng, mang theo sức mạnh tàn nhẫn gạt trở ngại ra, không ngừng kéo dài chiến tuyến.

Từ đầu giường trằn trọc đến cuối giường, giọng cô đã khóc đến khản đặc, vẫn không đổi được một chút thương hương tiếc ngọc của Thẩm Dực.

Thật sự chịu không nổi, Khương Dư Dạng mới ngừng cắn răng lên môi, cất ra âm thanh như mưa phùn mịt mùng đất Giang Nam, tưới lên trái tim người ta, gột rửa ký ức trong quá khứ.

Mùa hè ban ngày tới sớm, không trung dần dần hiện ra màu xanh khói. Cách đó không xa sương mù mông lung giống một tầng lụa mỏng, phác hoạ lên hình hài của thành phố này.

Khương Dư Dạng vẫn luôn ngủ mơ mơ màng màng, thân thể mệt mỏi, nhưng lại nghĩ tới nhất cử nhất động của Thẩm Dực trước đó.

Đối với Thẩm Dực mà nói, không chừng sự để bụng của cô trước đây đều là bởi vì bản thân không hiểu chuyện, là đang giận dỗi anh, cuối cùng không phải vẫn được anh dỗ dành cho nguôi sao?

Cảm giác bất lực như thủy triều hết đợt này đến đợt khác, làm cô không nhịn được lật nghiêng người, mảnh khảnh nhấp nhô.

Anh nhìn gương mặt ngoan ngoãn khi ngủ của Khương Dư Dạng, thay cô gạt đi sợi tóc mềm mại che khuất non nửa khuôn mặt, ánh mắt toát ra vẻ dịu dàng hiếm có.

Di động đặt trên tủ đầu giường rung lên hai tiếng.

Sắc mặt Thẩm Dực lập tức trở nên không vui, nhẹ nhàng dạo bước đến ban công mới tiếp điện thoại.

Thư ký một năm một mười báo cáo: “Thẩm tổng, người của khoa học kỹ thuật Vân Sang đang ở dưới lầu công ty chờ ngài.”

Anh thông báo: “Vậy bảo anh ta chờ.”

Thái độ lạnh băng có thể đẩy người ta ra xa ngàn dặm.

Thư ký có chút khó xử, thở dài nói: “Nhưng mà... Người của bên Vân Sang nói không đợi được ngài thì anh ta sẽ không đi.”

Người của khoa học kỹ thuật Vân Sang vẫn đang cố gắng chào hàng: "Thẩm tổng, ngài hãy tin Vân Sang, kỹ thuật in 3D của chúng tôi đã vượt qua đánh giá ở mọi mặt, không có mặt nào tệ hơn các công ty khác cùng thời kỳ cả."

Thanh niên đó căng đỏ cả cổ, nước bọt bắn tứ tung.

Thẩm Dực mới chính thức trả lời thỉnh cầu của đối phương: "Hi vọng quý công ty hiểu được một đạo lý, Chu Kiến Hoàn từng nói, đầu tư mạo hiểm tuyệt đối không phải là đưa than ngày tuyết mà chỉ là dệt hoa trên gấm."

Ý rất rõ ràng, trong mắt Thẩm Dực, nước cờ này của Vân Sang hoàn toàn là một nước "bỏ đi".

Cúp điện thoại, anh rút điếu thuốc ra, một bàn tay đặt trên lan can, vẻ mặt lạnh lùng, phả ra một làn khói nhạt.

Sợ tiếng nước chảy sẽ đánh thức Khương Dư Dạng, Thẩm Dực cố ý đến phòng tắm của phòng ngủ dành cho khách để tắm rửa, sau đó đến phòng thay đồ và tự thắt cà vạt.

Lúc đi ra, Khương Dư Dạng đang ngồi trên ghế quầy bar, nhìn chằm chằm bầu trời qua cửa sổ chạm đất trong suốt.

Trên người cô có loại khí chất rất điềm tĩnh, chỉ ngồi ở đó thôi, không khóc không cười cũng không cần nói chuyện, chẳng hề giống con búp bê không có sự sống mà rất dễ chịu, có thể làm suy nghĩ căng thẳng của anh hoàn toàn thả lỏng.

“Không ngủ thêm một lát à?” Thẩm Dực đứng yên ở phía sau cô, đôi môi mỏng nở nụ cười.

“Không buồn ngủ.” Giọng cô hơi khàn do mới vừa tỉnh.

“Đang nhìn gì thế, hả?”

Theo tầm mắt cô, nơi Thẩm Dực nhìn thấy là thành phố này từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn.

Ngựa xe như nước, đủ để nghiền nát sự nhiệt tình chất chứa trong một người trẻ.

Tư bản, vĩnh viễn sẽ không đình chỉ vận tác, cũng vĩnh viễn sẽ không đáng thương bất luận cái gì một người.

Vào thời gian rảnh, Khương Dư Dạng chỉ nghĩ tới những ngày tháng bảy tám năm trước khi cô còn sinh sống ở trên cổ trấn.

Cổ trấn tựa vào núi sông, một năm bốn mùa trời đẹp trong lành.

Giang Nam nhiều mưa, hạt mưa rơi xuống như lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng, nhỏ lên ngói đen phiến đá phát ra tiếng vang tĩnh mịch.

Cách đó không xa cờ biển của tiệm rượu phấp phới trong gió, nhộn nhạo phần phật, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Người chèo thuyền vắt ngang mái chèo, đội một câi mũ rơm chào hỏi thiếu nữ trước kia, “Bốc thuốc cho mẹ cháu à?”

Thiếu nữ mặc áo mưa kiểu áo choàng, khó khăn lắm mới che được từ đầu gối trở lên, giày da nhỏ dẫm lên từng vũng nước, tất bông màu trắng đã thấm ướt.

Tay phải cô xách dây thừng buộc gói thuốc thảo dược Đông Y, con ngươi sáng ngời lạ thường tinh thần phấn chấn, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”

Hiện nay mẹ nằm triền miên trên giường bệnh, trong nhà không có tiền làm phẫu thuật, chỉ có thể dựa vào thuốc Đông Y để cầm cự.

Khương Dư Dạng ở trong đám con gái rất độc đáo, bề ngoài xuất trần như thủy tiên, nhưng bởi vì cô phải thu vén nhà cửa từ sớm, nên cơ bản tinh thông mọi thứ như sắc thuốc, làm đồ ăn Giang Chiết, may vá.

Việc may vá của cô còn là do mẹ ruột tự tay dạy, mẹ cô kinh doanh một cửa hàng sườn xám, có nguồn khách cố định, tất cả sườn xám được tạo ra từ vải dệt đã xây dựng cảnh trong mơ xuất sắc cho cô gái nhỏ.

Vừa tới thủ đô, khi các cô bé khác biểu diễn các loại tài nghệ như dương cầm, vũ đạo thì cô chỉ có thể co quắp túm làn váy đồng phục, khuôn mặt đỏ như con cua hấp: “Tôi có thể nhận ra một ít thảo dược Đông Y, món ăn sở trường chính là cá chua Tây Hồ và thịt Đông Pha...”

Phần lớn gia cảnh của học sinh có thể bước vào trường trung học chuyên đều không tồi, cha mẹ hận không thể coi như của báu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, làm sao nỡ bảo bọn họ đi làm những việc này?

Bạn học mới dưới bục đều dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh để nhìn thiếu nữ, dường như đã phân chia một vạch giới hạn tự nhiên với cô, định trước không phải người cùng một thế giới.

Từ khi mẹ qua đời, cô đã bảy tám năm không về cổ trấn, mắt thấy thủ đô càng thêm phồn hoa, tầng lầu san sát, nội tâm hoang vu vẫn không có một ngọn cỏ.

Khương Dư Dạng quay đầu lại, giương mắt đảo qua thái dương của anh, hỏi một câu rất ngây thơ: “Thẩm Dực, sao lúc trước anh lại lựa chọn ở bên tôi thế?”