Vi Tiểu Mẫn ngất trước gian phòng chưa được bao lâu, trước cửa phủ Vọng gia lại thêm tiếng náo loạn. Người đến là hai nam nhân, một cao một gầy, thân mang kiếm khí cùng quạt gỗ vội vã bước vào. Gia nô vừa nhìn thấy hai người đã xông tới báo cáo tình hình, gương mặt ai cũng hoảng loạn tột độ, tay liên tục chỉ về phía gian phòng của Ngoạn Hình Thiên, mím môi mãi mới lên lời:
“Lão… lão gia… phu nhân… phu…”
“Ta biết rồi. Các ngươi tạm quay về nghỉ ngơi trước đi, hai hôm sau trở về làm việc.”
Nghe mệnh lệnh của lão gia, từng người từng người nhanh chóng ra khỏi phủ. Vì người trong phủ quá đông, Nhã Phong phải ở lại giúp mọi người ra bên ngoài nhanh nhất có thể, còn Sở Quy lại tiến vào bên trong trước xem xét tình hình.
Vừa tới phủ, y thấy phu nhân đang ngất trước thềm cửa phủ liền hiểu được tình hình bên trong đã không mấy khả quan. Cùng lúc đó, Nhã Phong cũng xử lý xong xuôi chuyện sơ tán mọi người, hắn lập tức phi như bay vào trong cùng lão gia.
Sở Quy thấy Nhã Phong làm xong việc trong phủ, liền hạ lệnh cho hắn đưa tiểu thiếu gia còn đang núp gần đó về phòng, còn mình thì bế phu nhân của hắn đi, lại sắp xếp quản sự chuẩn bị thuốc, đan dược cùng nước ấm đem đến tư phòng.
Nhã Phong nghe mệnh lệnh của lão gia thì lập tức đưa tiểu thiếu gia trở về phủ của người, vừa bế thiếu gia hắn vừa dỗ ngọt thằng bé để làm nó quên hết đi chuyện kinh khủng lúc nãy. Thấy Sở n đã lim dim sắp ngủ, Nhã Phong mới yên tâm đi ra ngoài. Nhưng hắn vừa đi được không lâu đã nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra từ phía hậu viện.
ẦM!!!
Nghe được tiếng nổ, Nhã Phong liền lập tức dùng giấy phù dán lên cửa phòng nhằm ngăn Sở n tỉnh giấc mà chạy ra ngoài, hắn cầm theo kiếm khí, lập tức phi về phía hậu viện. Trên đường gặp không ít người còn đang hoảng loạn, họ đều là gia nô trung thành bên cạnh Vi Tiểu Mẫn, chỉ nghe theo lệnh phu nhân chứ không nghe theo mệnh lệnh lão gia, vì vậy mới cố chấp ở lại không chịu đi. Nhã Phong nhìn qua biểu hiện lo lắng trên gương mặt của bọn họ, định thầm chắc hẳn giờ đây trong lòng họ đều đã có đáp án.
Ở lại càng lâu càng dễ mất mạng!
Bên Vọng Sở Quy còn đáng lo hơn rất nhiều, y mới đưa Vi Tiểu Mẫn về phòng đã phải lao ra ngoài, chạy đến gian phòng của Ngoạn Hình Thiên xem rõ tình hình. Y mở cửa phủ đệ ra, vừa cảm nhận được sát khí đã muốn đóng lại. Thứ khí đen ngòm bay ra từ cơ thể của Hình Thiên làm Vọng Sở Quy suýt nữa thì tắt thở, đều là khí độc chí mạng, may mà mỗi gian phòng ở phủ đệ của hắn đều được bố trí cơ quan bùa pháp đặc biệt, nếu không lọt một chút thôi cũng đủ để biến phủ đệ thành mồ chôn của Vọng gia.
Vọng Sở Quy muốn đến xem rõ hơn tình hình, lại bị Ngoạn Hình Thiên làm cho bất ngờ đến hết lần này đến lần khác. Giây trước hắn còn đang nằm dưới đất bất tỉnh, giây sau cơ thể lại bay lên không trung, khí đen bay xung quanh người cũng biến thành màu đỏ, đôi mắt dạ phụng nhãn¹ chuyển chu sa, tóc hóa trắng, phía trên đầu còn lòi ra một con mắt trông rất kinh dị.
¹Dạ phụng nhãn: đây là mắt phượng về đêm, hay còn gọi là mắt phượng ngủ. Dạ phụng nhãn có cấu tạo khá giống với mắt đan phượng, nhưng nó sẽ có dáng hẹp và dài hơn đan phụng nhãn.
AAA!!
Không biết vì sao Ngoạn Hình Thiên lại thét lên một tiếng dữ dội, Vọng Sở Quy thầm đoán ra hắn đã bước vào trạng thái cuồng máu, ý thức của hắn bây giờ muốn tàn sát giống như hai mươi năm trước. Giống thì giống đấy, nhưng sức mạnh đã giảm rất nhiều sau cái đêm định mệnh đó.
Vọng Sở Quy thấy tình hình trước mắt không mấy khả quan, liền đưa tay ra vận khí, xung quanh lập tức xuất hiện luồng khí lam ngọc tụ lại giữa lòng bàn tay y, luồng khí đó tụ được một lúc liền hóa thành Tuyệt Luân².
²Tuyệt Luân: Là một cây sáo làm từ ngọc bích, đầu sáo có buộc một cái tua rua vàng (quà của Vi Tiểu Mẫn tặng cho Vọng Sở Quy, cũng là tín vật định tình giữa hai người.).
Lấy Tuyệt Luân ra, y hướng mặt về phía Hình Thiên, thổi một khúc nhạc nhằm làm dịu đi cơn nộ của hắn. Thanh nhạc quen thuộc làm Ngoạn Hình Thiên có chút đờ người, từ sâu thẳm trong trái tim Hình Thiên hắn đã luôn khắc cốt ghi tâm khúc nhạc này, nó chính là khúc nhạc của sư phụ hắn - Ngoạn Thuẫn Doanh.
Sư phụ luôn thổi cho hắn nghe lúc hắn mất đi ý thức, luôn dùng lời hát nhẹ nhàng đưa hắn vào giấc mộng. Mỗi lần như vậy, Ngoạn Hình Thiên đều sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt trên lưng của người. Lần này cũng vậy, khi tiếng sáo chầm chậm cất lên, một cảm giác vừa quen vừa lạ xuất hiện trong lòng hắn. Nghe được một đoạn, dạ phụng nhãn của hắn lại tuôn ra huyết lệ, chảy dài từ hốc mắt xuống tận cằm.
Huyết lệ nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, lúc sau liền trở về hình dáng trong suốt như ban đầu. Vọng Sở Quy nhìn gương mặt đượm buồn của Ngoạn Hình Thiên, cơ mặt đã bớt căng thẳng được một chút, lập tức cầm sáo lên thổi thêm một khúc nhạc khác cho Hình Thiên. Sáo Trúc làm dịu đi tâm trạng đang hỗn loạn của hắn, lại thêm Nhất Y³ có nhịp điệu ma mị khiến hắn muốn chìm vào giấc ngủ.
³Nhất Y: bài sáo ru ngủ của Sở Quy làm riêng cho Hình Thiên.
Tưởng chừng như mọi việc sắp thành công, Vi Tiểu Mẫn lúc này lại đột ngột tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt đã thấy bản thân đang nằm ở trên giường, lại nghe hạ nhân bẩm báo bên phía Ngoạn Hình Thiên và Vọng Sở Quy đang rất căng thẳng. Nàng biết thế nào cũng sẽ có chuyện này, nhưng nàng vẫn chưa thông báo tình hình khí đen bên đó, sợ y sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên nàng liền bật dậy khỏi giường, muốn phi nhanh đến yểm trợ cho Sở Quy. Nhưng Vi Tiểu Mẫn lại không biết rằng y đang thổi sáo dụ Hình Thiên thϊếp đi,cứ thế mà lại lao thẳng vào cánh cửa đang mở, hét lớn:
“Sở Quy!! Chàng sao rồi…”
“Hự…”
Nàng chưa nói được hết câu, một bàn tay lạnh lẽo đã nhanh chóng lao đến bóp chặt lấy cổ của nàng. Nam nhân đó trông rất dữ tợn, móng tay dài đỏ chót cứ thế đâm vào da thịt nàng, không biết vì sao hắn lại nổi ý thù địch muốn gϊếŧ chết nàng, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn một lần bóp chết Vi Tiểu Mẫn trong phút chốc.
Tình hình hiện tại là thập tử nhất sinh, Vọng Sở Quy không còn cách nào khác ngoài lấy dao găm từ bên hông ra chĩa vào lòng bàn tay, từ từ rạch một đường nhỏ. Thứ chất lỏng màu đỏ tuôn ra, mùi máu thơm trộn lẫn với vị ngọt của hợp hoan bì đã hấp dẫn sự chú ý của Ngoạn Hình Thiên. Hắn thả Vi Tiểu Mẫn ra, đẩy mạnh nàng bay ra ngoài, quay người đi từng bước lững thững đến chỗ Vọng Sở Quy đang gần đó..
“Đúng rồi, mau… mau qua đây với ta đi Hình Thiên.”
Y vừa gọi tên Hình Thiên, vừa lùi ra phía sau từng chút từng chút một, nhẹ nhàng cúi thấp người, tay y vẽ ra mấy ký tự gì đó dưới đất. Nó trông có vẻ giống bùa pháp nhưng lại phát ra khí tức ma đạo lạ thường, mấy con chữ dài ngoằng đó cứ ngoe nguẩy dưới đất, liên tục muốn phòng về phía Ngoạn Hình Thiên lăm le cắn nuốt hắn. Vọng Sở Quy trấn an chúng, nhỏ tiếng:
“Một chút nữa… một chút nữa thôi.”
Vi Tiểu Mẫn ở bên ngoài dùng tâm thức thăm dò động tĩnh phía bên trong, thấy y đang dụ dỗ Hình Thiên tới gần chỗ mình thì bất giác cảm thấy lo lắng, muốn thăm dò sâu hơn lại bị những con chữ quái dị đó phát hiện. Nó không nghe theo chỉ lệnh của Vọng Sở Quy, thoát khỏi khống chế lao đến chỗ Vi Tiểu Mẫn.
Ngoạn Hình Thiên bị khí tức của nó hấp dẫn, nhìn theo hướng của Vi Tiểu Mẫn ở bên ngoài mà lao ra. Vọng Sở Quy còn chưa kịp phản ứng đã thấy một luồng sáng nhẹ vọt đến, đánh bay cả bùa pháp phong ấn trong tay của y cùng với Ngoạn Hình Thiên.
Sắc mặt y bỗng chốc co rúm lại như năm nào, vội vã chạy ra bên ngoài xem thử thì ăn ngay phát kiếm của Vi Tiểu Mẫn. Nàng ném về phía Hình Thiên nhưng cũng có ý cảnh cáo chàng. Xem ra, cái bùa pháp ngoại đạo kia vừa nãy đã bị nàng nhìn ra rồi…
“A! AAA!”
Ngoạn Hình Thiên bị đoản kiếm của Vi Tiểu Mẫn xuyên qua ngực, khó khăn vùng vẫy, lại bị nàng đánh thêm một chưởng dí chặt vào tường, máu đen trên người hắn theo đó tuôn ra, nhưng ánh mắt lại lộ lên vẻ độc ác lạ thường. Nàng bẻ các đốt tay của mình, kéo cổ áo của Vọng Sở Quy ném phịch ra ngoài, lườm nguýt:
“Cút! Chút nữa ta sẽ xử chàng.”
Vọng Sở Quy theo bản năng quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích, chắc mẩm lần này y sẽ không xong với nàng. Nhưng y hết cách rồi, nếu không dùng bùa pháp đó thì rất khó để ngăn chặn Hình Thiên phát điên. Y biết nàng mạnh, y cũng biết bản thân cũng không phải kiểu nhu nhược, nhưng đối với… Hình Thiên, hắn không nở ra tay.
Ầm!
“Bình thường ta không thèm quản ngươi, để ngươi gây họa trong phủ cũng vì ngươi là bằng hữu lớn lên từ nhỏ với chàng. Nhưng! Nếu ngươi dám khiến chàng ấy phải hao tổn dương thọ chỉ vì loại chuyện không đáng có này, thì hôm nay! Ngươi chết chắc rồi!”
Vọng Sở Quy nghe mà nổi hết cả da gà, tay run run giơ lên như có điều muốn nói:
“Nương… nương tử… nàng nhẹ tay chút. Đừng đánh chết hắn.”
Vi Tiểu Mẫn lườm hắn một cái, lại nhìn ma khí tích tụ trên người Ngoạn Hình Thiên, bất giác thở dài.
“Yên tâm đi, cùng lắm người thiệt là ta, tên này đánh không dễ.”
Vi Tiểu Mẫn chỉ đơn giản là muốn vận động gân cốt sau vài năm bỏ bê tu luyện, vậy mà lần này Ngoạn Hình Thiên lại ép nàng phải đánh hết sức. Vọng Sở Quy ở trong giới tu đạo cũng coi như rất mạnh, mà Vi Tiểu Mẫn lại có thể đánh ngang hàng với y từ thở nàng mới 14 tuổi, đủ để thấy nàng bá đạo ra sao.
Kiếm khí của nàng xuất phát từ gió của núi Khuynh Xuyên, ngọn núi cao nhất tam giới. Nó có cùng tuổi với Cốc Hoằng Đồ, đã trải qua hàng vạn năm tồn tại, vì vậy sự đặc biệt của nó không chỉ nằm ở linh khí nồng đậm, linh thực phong phú, mà còn là nơi tu luyện cho hàng nghìn người tu đạo.
Gió ở núi Khuynh Xuyên cực kỳ thanh khiết, đó là bề nổi, còn thứ người phàm không nhận ra chính là vết cắt linh lực trong từng đợt gió của núi Khuynh Xuyên. Chiêu thức của Vi Tiểu Mẫn chính là như vậy, kiếm khí của nàng có thể cắt đứt bất kỳ linh lực, thậm chí là bổ xẻ chiêu thức của người khác, cực kỳ bá đạo.
Mà không ngờ nàng lại va phải một tên chuyên gia không bao giờ dùng linh lực để đánh đấm, vậy nên phần thắng có hơi thua thiệt với nàng.
Ngoạn Hình Thiên giơ tay lên, vận ma lực một kích đấm xuống, phá tan cả biệt viện chỉ trong chớp mắt. Đất đá văng khắp nơi, cục lớn nhất lại bay đến gian phòng của Sở n, may mà có bùa pháp bảo vệ, đứa trẻ trong gian phòng mới không xảy ra mệnh hệ. Vọng Sở Quy biết bản thân không thể quỳ nổi nữa. Nếu y cứ quỳ, thì gia sản sẽ bay theo từng nắm đấm của Ngoạn Hình Thiên mất.
Ầm!
“Xém chút là ta toi đời rồi.” - Vi Tiểu Mẫn nói nhỏ.
“Nương tử... Đưa Thụy Vũ Trường Lưu⁴ cho ta đi. Cứ thế này… phủ đệ của chúng ta sẽ nát mất.”
Vọng Sở Quy nhìn tường vàng cửa bạc bay khắp nơi, mắt sắp ngấn lệ đến nơi luôn rồi. Vi Tiểu Mẫn mải đánh cũng chẳng thèm nghe theo lời hắn, tung một cước đá mạnh vào bụng Ngoạn Hình Thiên làm hắn rơi xuống gần ngay chỗ Vọng Sở Quy, khinh bỉ lên tiếng:
“Nát thì đập đi xây lại, nhà ta đâu có thiếu tiền.”
⁴Thụy Vũ Trường Lưu: Bảo vật Vọng Sở Quy dùng 10 năm mới chế tác ra được. Bề ngoài là một chiếc mặt nạ khá cũ kỹ, nhưng khi rót linh lực vào bên trong, bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi của nó đều sẽ được bao phủ bằng lớp màn trong suốt. Là tấm khiên vững chãi nhất mà y coi trọng, nếu sử dụng đúng lúc, mọi thứ nằm bên trong Thụy Vũ Trường Lưu đều sẽ tự động khôi phục khi thu hồi nó.
Vọng Sở Quy cứ nghe đến tiền là muốn khóc. Không phải hắn ki bo muốn xây lại, mà là tất cả cơ quan bùa pháp trong phủ đều do hắn tự tay tạo nên. Thời gian hắn dùng để tạo ra chúng còn nhiều hơn thời gian hai người ở bên nhau cho tới lúc thành thân. Hơn nữa… tất cả đều phải dùng chí bảo hiếm có để làm ra đó ah.
“Mẫn Mẫn… ta chưa muốn bị lao lực đến chết đâu. Đừng đánh nữa, ta cầu xin hai người đó.”
Ầm!
Lại thêm một nơi sập xuống. Lần này là hoa viên mà Vi Tiểu Mẫn chăm sóc nhiều năm. Nhìn từng đóa lưu ly, linh lan, phong lữ… còn có cả loài hoa ba trăm năm mới nở một lần như Dạ Phù Dung cháy rụi thành than, nàng tức đến suýt bẻ luôn kẻ đoản kiếm của chính mình. Còn Vọng Sở Quy, đương nhiên là ôm theo con cùng Nhã Phong chạy rồi.
Số hoa đó đối với Vi Tiểu Mẫn còn đáng hơn mạng của y cùng Ngoạn Hình Thiên cộng lại. Lần này sợ là Vọng Sở Quy muốn cứu cũng không thể cứu được. Y vừa dứt lời, đã thấy kiếm khí từ đâu bay loạn xạ trong không khí. Nhã Phong muốn vận lực để đỡ thay hai người lại bị Vọng Sở Quy kéo lại ném qua một bên.
Y cầm lấy quạt gỗ của mình phẩy nhẹ một cái, lập tức đường kiếm khí kia liền bị hất ngược lại, phi vèo đến chỗ của Ngoạn Hình Thiên. Hắn cũng không vừa, trực tiếp đỡ lấy đường kiếm khí đó sau đó bóp nát vụn.
“Ah! Ah!!!”
“Hét cái gì chứ! Ù hết tai ta rồi! Đám ma tộc cái ngươi lúc xuất chiêu chỉ biết hét thôi sao?”
Tiếng hét của Ngoạn Hình Thiên làm Vi Tiểu Mẫn vừa cảm thấy chán ghét vừa cảm thấy choáng váng đầu óc, lúc sau nàng mới định hình được vấn đề sắp xảy ra.
Là “Nhiễu loạn sóng”? Chết tiệt! Nàng khinh suất quá rồi.
Luồng ma lực đỏ thẫm bay thẳng đến chỗ nàng. Ngoạn Hình Thiên giơ nhẹ tay lên trời, gương mặt đã không còn vẻ điên loạn như khi nãy nữa, thay vào đó hắn bình tĩnh đem hết ma lực đang cuộn trào tích tụ thành một quả cầu lớn. Vi Tiểu Mẫn không biết chiêu thức đó rốt cuộc là gì, rút nhanh trong chuôi kiếm ra vài hạt ngọc nhỏ rồi ném về phía Ngoạn Hình Thiên.
Tiếng “Ầm!” lại lần nữa mạnh mẽ vang lên. Hạt ngọc nhỏ trong không trung bỗng nhiên xoay vòng rồi phát nổ liên tiếp. Vi Tiểu Mẫn nhân cơ hội Ngoạn Hình Thiên mất cảnh giác mà phi đến ném thêm vài hạt nữa, tạo ra vụ nổ còn lớn hơn lần trước. Nàng ẩn mình trong khói bụi, âm thầm lao đến đằng sau lưng hắn muốn phá bỏ chiêu thức, vừa giơ chân lên đá vào mặt hắn đã bị nắm lại được.
Ngoạn Hình Thiên ném Vi Tiểu Mẫn bay ra xa, nàng lại thuận thế đạp gió trong không trung, xoay người đá mạnh vào bụng hắn, vậy mà vẫn chẳng có tác dụng.
“Chết tiệt!”
Vi Tiểu Mẫn chửi thề một câu, không nhanh cũng không vội, nhẹ nhàng đưa đoản kiếm lên trời, tụ một lượng lớn linh lực vào lưỡi kiếm, lại đưa đầu ngón tay cứa nhẹ vào thân kiếm, vẽ ra vài con chữ kỳ lạ sau đó niệm chú.
“Khuynh Xuyên xuất tụ, hình thần câu diệt, thiên đọa xoay chuyển, diệt trừ ác niệm. Xuất.”
Xoẹt!
Vọng Sở Quy đang chạy cũng phải sững người lại, đưa Sở n cho Nhã Phong, đẩy mạnh hai người ra khỏi kết giới của Thụy Vũ Trường Lưu sau đó lao nhanh đến chỗ Vi Tiểu Mẫn. Y biết chiêu thức này của nàng có thể phá hủy bất cứ tà niệm nào, thậm khí còn khiến đối tượng thi triển trở thành kẻ tàn phế, nhưng cấm chiêu của Ngoạn Hình Thiên lại bá đạo hơn rất nhiều. Hai chiêu thức khủng bố va chạm nhau thì có đến cả “Cửu Chuyển Hộ Giáp” mạnh mẽ nhất thiên hạ cũng không thể đỡ nổi hai đòn này.
“Mẫn Mẫn! Nàng làm cái gì vậy! Mau dừng tay.”
Vi Tiểu Mẫn chỉ quay người lại cười một cái, lắc đầu: “Ngươi lo cái gì, ta không có đánh chết hắn, chỉ muốn hắn nhận bài học thích đáng một chút thôi.”
Vọng Sở Quy không muốn nghe, đánh mắt về hướng Ngoạn Hình Thiên. Cấm chiêu giờ đã thành hình, muốn ngăn lại cũng đã quá muộn. Y không biết Vi Tiểu Mẫn sẽ đo lượng chiêu thức đến mức nào, kể cả vậy, hai người cũng không thể dùng nó trong lúc này.
Xoẹt!!!
Vi Tiểu Mẫn kinh hồn bạt vía, suýt nữa thì thổ huyết ngay tại chỗ vì Vọng Sở Quy. Y lại điên rồi, muốn chắn giữa cấm chiêu của hai người, vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Y rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng lạ thường, tiếng thở đều của Vọng Sở Quy vang lên trong tâm trí của hai người, mới chớp mắt cấm chiêu trong tay đã bị phá tan thành những mảnh vỡ. Y đứng ở giữa liên tục vẽ ra đủ loại hình thù, vừa vẽ vừa niệm chú, niệm đến khi những hình vẽ ấy tạo thành chín tầng linh lực bao xung quanh người. Từng giọt nước, đất đá, khói lửa, còn có cả máu của Vi Tiểu Mẫn và ma lực của Ngoạn Hình Thiên đều tụ lại chỗ Vọng Sở Quy.
Chúng là nguồn trợ lực tốt nhất để kết thúc đại cục này. Vọng Sở Quy mở to đôi mắt, vòng tay vẽ ra một vòng tròn lớn trước mặt, hô “Định!” một tiếng lớn. Huyết Long từ vòng tròn chui ra, bay xung quanh Vọng Sở Quy sau đó nhắm tới chỗ Ngoạn hình Thiên mà nuốt chửng vào bụng.
Vi Tiểu Mẫn cũng được Thanh Long nuốt lấy, trông có vẻ là không sợ hãi chút nào. Huyết Long nuốt được Ngoạn Hình Thiên, dường như trở nên to hơn lúc nãy. Nó chuyển mình, bay quanh chỗ y sau đó phẫn nộ muốn nuốt lấy Vọng Sở Quy, lại bị cái trừng mắt của y làm cho hoảng sợ.
“Làm tốt chuyện của ngươi đi, đừng nghĩ đến việc muốn phá bỏ phong ấn.”
Huyết Long không nói lời nào đã tự bạo chính mình, để lại thân xác Ngoạn Hình Thiên đã được gột rửa sạch sẽ ma khí. Vi Tiểu Mẫn cũng vậy, linh khí tiêu hao khi nàng sử dụng cấm chiêu đã được khôi phục toàn bộ, từ từ mở mắt trong niềm rối bời.
“Chàng…”
“Chút nữa ta sẽ giải thích sau. Nàng tạm thời đừng cử động.”
Y đón lấy Vi Tiểu Mẫn, nhẹ nhàng đặt nàng ở vách đá sạch sẽ bên cạnh, xong chuyện mới qua chỗ Ngoạn Hình Thiên. Vọng Sở Quy kiểm tra tổng thể cho hắn, bất ngờ phát hiện ra thứ không ổn. Tia ma khí của Hình Thiên là hỗn huyết xích hắc, còn tia ma khí mà y tìm ra được, rõ ràng nó là giáng sa⁵ trộn với thiều vinh⁶.
⁵Giáng sa: màu đỏ nhạt
⁶Thiều vinh: màu cam nhạt
“Ư…”
Vọng Sở Quy thấy người đã tỉnh thì vội vàng bay qua, đưa dao cắt lấy lòng bàn tay mình để giọt máu chảy xuống miệng hắn. Máu của y có điểm khá đặc biệt, bất kỳ bệnh tật hay thương tổn nào nếu tiếp xúc với máu của y, nó đều sẽ tự động lành lại trong tức khắc. Cùng là ma đạo với nhau, đương nhiên máu của Vọng Sở Quy sẽ có công dụng hơn, vừa uống được vài giọt Ngoạn Hình Thiên đã tỉnh, tinh thần cũng không còn bất biến như trước.
Y cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, mỉm cười với hắn, đôi mắt y nhắm nghiền lại rồi bất giác ngả người về sau…
“Sở Quy!!!”
…
[ĐÓN CHỜ CHAP TIẾP THEO TẠI PAGE: Viễn Sơn Phù Dung]