Cố Ý Tiếp Cận

Chương 3

Xe taxi đậu vững chắc bên ngoài cổng khu dân cư cao cấp Vọng Giang Thủy Ngạn, Ngu Trích Tinh kéo vali xuống xe, quẹt thẻ rồi bước vào trong. Ngôi nhà của cô nằm ở tầng cao nhất, ban đầu chủ đầu tư cho cô một sân thượng rộng hàng chục mét vuông để sử dụng nhưng đã lâu cô cũng không đυ.ng tới.

Đến trước cửa nhà, Ngu Trích Tinh nhập mật khẩu khóa cửa điện tử, cánh cửa hợp kim kẽm hai màu phát ra tiếng bíp bíp, sau đó liền thấy một tia ánh sáng vàng dịu nhẹ từ bên trong lọt ra ngoài.

Ngu Trích Tinh vào nhà, còn chưa kịp thay giày, cô lập tức cau mày nhìn quanh phòng, chiếc cặp màu đen bị vứt bừa bãi trên ghế sofa, trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch còn có một bữa tối còn nguyên, trên bàn có vết súp đổ, robot quét nhà ở phía dưới vẫn đang cật lực dọn dẹp, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.

Với cái nết ăn ở như vậy, Ngu Trích Tinh tự hỏi lúc trước Hạ Nam Phong dám lấy đâu ra sự tự tin để thề thốt mình có thể tự mình dọn ra sống riêng.

Ngu Trích Tinh tiến lên gõ cửa, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng tắm sơn trắng bỗng mở ra một khe hở, một cánh tay dính đầy nước từ bên trong thò ra, đồng thời còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ bên trong truyền ra: "Đưa đây."

Ngu Trích Tinh nhìn theo và thấy những đường cơ rắn chắc trên cánh tay của người nọ, giữa làn sương mù bốc khói của phòng tắm, cánh tay này rõ ràng xinh đẹp đến kinh ngạc, làn da trắng lạnh, lòng bàn tay thon và rộng, giữa lòng bàn tay còn có một vết sẹo khó thấy.

Đây chắc chắn không phải là tay của Hạ Nam Phong!

Ngu Trích Tinh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày có đàn ông trong nhà mình, tin tức về một tên trộm lén lút đột nhập vào nhà người khác đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Người trong phòng tắm dường như đang dần mất hết kiên nhẫn, người nọ vươn tay ra thêm một chút, khó chịu lặp lại: "Đưa đồ cho tôi, không cần cậu..."

Hai từ “giúp đỡ” còn chưa kịp nói ra, bỗng có một bàn tay mềm mại và thanh tú của cô gái đột nhiên chạm lên vết sẹo trên lòng bàn tay ướŧ áŧ của người nọ, sự đυ.ng chạm đột ngột khiến chàng trai trong phòng đột nhiên trở nên run rẩy: “Cô…”

Trong phút chốc, Ngu Trích Tinh lập tức dùng tay trái của mình đẩy mạnh người nọ vào phòng tắm, sau đó còn giúp anh ta đóng cửa phòng tắm lại, làm xong tất cả những chuyện này, cô liền vội vàng quay người chạy về phía cửa.

Việc cần làm bây giờ là mau chóng gọi cảnh sát!

Trái tim Ngu Trích Tinh lúc này đang đập loạn xạ, ngay lúc cô đặt tay lên ổ khóa, cánh cửa bỗng được ai đó mở ra từ bên ngoài, Hạ Nam Phong cầm một chiếc túi nhựa siêu thị trên tay đang định bước vào suýt va chạm với Ngu Trích Tinh đang lao ra ngoài.

Đôi mắt đen láy của Hạ Nam Phong trợn to, còn tưởng mình vừa bị lóa mắt nên liền lên tiếng: "Chị? Chẳng phải chị đang ở thành phố A à? Sao chị lại đột ngột quay về đây làm gì?"

Hạ Nam Phong quay người về phía phòng tắm, lớn tiếng hét: “Tần Tranh, tôi mua sữa tắm cho cậu rồi này.”

Phòng tắm yên tĩnh không có một chút tiếng động, Hạ Nam Phong sải bước vào trong, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Ngu Trích Tinh dần dần thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Nam Phong, cô cứng ngắc hỏi: "Bạn của em? Tại sao em không nói cho chị biết?"

Hạ Nam Phong thò đầu vào cửa phòng tắm: “Là bạn cùng lớp của em, em có gửi tin nhắn WeChat cho chị rồi mà.”

Ngu Trích Tinh lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem, quả nhiên điện thoại đã hết pin nên nó đã tự động tắt nguồn, vì thế nên cô không thấy tin nhắn WeChat của Hạ Nam Phong.

Hạ Nam Phong còn chưa kịp giải thích với Ngu Trích Tinh vì sao lại đưa bạn cùng lớp của mình về nhà, cậu ấy tiến lên gõ cửa một hồi nhưng vẫn không nhận được lời phản hồi nào, cậu ấy có chút lo lắng, nói: “Chị, cậu ấy đang có vết thương ở chân nên đi tắm không tiện, chẳng lẽ là cậu ấy ngất xỉu ở trong đó rồi sao?”

Trong phòng vẫn đang bật điều hòa mát lạnh nhưng trên trán Ngu Trích Tinh vẫn còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng làm ướt đẫm những sợi tóc gãy trên trán, cô nhớ ra mình vừa đẩy mạnh người đàn ông đó vào phòng tắm, sau đó hình như cô còn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phát ra từ bên trong.…

Ngu Trích Tinh thoáng hoảng hốt, chỉ sợ là chàng trai đó vừa bị cô đẩy ngã trong phòng tắm nên liền vội vàng nói: “Đừng gõ cửa nữa, Nam Phong, em lập tức mở cửa đi vào xem xét tình hình đi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ gọi xe cứu thương ngay."

Ngu Trích Tinh vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền được mở ra từ bên trong, một luồng khí nóng ẩm lập tức ùa về phía Ngu Trích Tinh, cô không khỏi lùi lại một bước, liền nhìn thấy một chàng trai người đầy hơi nước. Cậu ta bám chặt vào tường, lê từng bước chân nặng trĩu bước ra khỏi phòng tắm.