Nụ Hôn Ánh Trăng

Chương 1

Lúc cửa phòng bị gõ vang, Mạnh Yên Chi đầu tóc rối tung, đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách chơi game.

Tất cả rèm cửa đều kéo kín.

Căn phòng tối om, máy điều hòa hiển thị mười sáu độ, Mạnh Yên Chi trông giống như một ma nữ vừa sống lại từ trong quan tài.

Máy móc ngồi dậy.

Mắt và tay vẫn không rời khỏi điện thoại một giây nào.

Chỉ dựa vào ký ức của cơ thể, mò mẫm đi đến lối ra vào bên kia.

“Ai đó?”

Cách khung cửa, Mạnh Yên Chi vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu.

Giọng nói mang theo chút ẩm ướt.

Tựa như bầu trời tối tăm trút xuống một cơn mưa kéo dài, khiến người ta cảm thấy uể oải, chán nản và không có sức sống.

Mấy giây sau, ngoài cửa dường như có tiếng trả lời.

Nhưng giọng nói của người đàn ông đã bị che lấp bởi câu nói “Penta kill” mạnh mẽ, đầy khí phách Mạnh Yên Chi trong trò chơi.

Cô không nghe rõ.

Hưởng thụ xong những luồng khí cầu vòng do đồng đội và kẻ địch thổi ra, Mạnh Yên Chi giao viên pha lê của quân địch cho siêu cấp chiến binh, mở mắt mèo trên cửa nhìn thoáng ra bên ngoài.

Đó là một người đàn ông mặc đồ sọc tối màu.

Bên trong là áo chữ T màu trắng, kết hợp với một đôi giày trắng.

Vừa nghiêm túc vừa thời trang.

Người đàn ông trang bị kín mít, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che gần hết gương mặt.

Thông qua mắt mèo, Mạnh Yên Chi không thể phân biệt được đó là ai.

Cô áp đôi lông mày xinh đẹp lên cửa và hỏi lại:

“Anh vừa mới nói anh là ai?”

“Anh, Thẩm Nguyệt Bạch.”

Giọng nam trầm thấp đầy kiên nhẫn.

Như để xác minh danh tính của bản thân, Thẩm Nguyệt Bạch kéo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng nâng vành mũ lưỡi trai lên.

Để lộ cả gương mặt của anh trước mắt mèo nhìn trộm.

Trong nhà, Mạnh Yên Chi nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang tiến lại gần mắt mèo, nhịp tim mất khống chế mà lỡ mất một nhịp.

Cô sững sờ một lúc, nội tâm bắt đầu sôi trào.

Ngay cả giọng nói cũng giống như nước sôi.

Làm bỏng rát cả khuôn miệng.

“Thẩm, Thẩm sư huynh…. Anh anh, sao anh lại đến đây?”

“Ba mẹ em không liên lạc được với em, nên nhờ anh đến đây xem sao.”

Giọng người đàn ông còn lạnh hơn cả điều hòa mười sáu độ trong nhà.

Có sự ổn trọng, uy nghiêm của một cán bộ lâu năm, khiến người khác kính sợ.

Một lúc sau, Thẩm Nguyệt Bạch hỏi:

“Có thể mở cửa trước được không?”

Lúc này Mạnh Yên Chi mới nhận ra sự thất lễ của mình nên vội vàng mở cửa.

“Thật ngại quá Thẩm sư huynh, vừa rồi em không biết là anh…. Đã để anh đợi lâu như vậy.”

Mạnh Yên Chi một bên nói chuyện, một bên lặng lẽ giấu điện thoại ra sau lưng, khóa màn hình lại.

Cô sợ Thẩm Nguyệt Bạch nhìn thấy cô vì mãi mê chơi game nên để anh đợi ngoài cửa lâu như vậy.

Mạnh Yên Chi nghiêng người nhường đường cho người đàn ông ngoài cửa.

“Thẩm sư huynh, vào ngồi đi.”

“Anh muốn uống gì, em lấy cho anh.”

Thẩm Nguyệt Bạch bước vào nhà, cảm nhận được bên trong có điều hòa lạnh thấu xương, đôi mày kiếm đẹp như điêu khắc khẽ cau lại.

Giây tiếp theo, ánh mắt người đàn ông dán chặt vào Mạnh Yên Chi ngay bên cạnh.

Cô chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen, kiểu dáng rộng rãi, đơn giản và thoải mái, vạt áo rộng dài vừa chạm đến đùi cô gái.

Phía dưới là đôi chân thon dài trắng nõn, huyệt thái dương của Thẩm Nguyệt Bạch bất giác giật nảy lên.

Anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Thẩm sư huynh?”

Mạnh Yên Chi vẫn đang đợi Thẩm Nguyệt Bạch trả lời.

Nhân tiện dùng vận tốc ánh sáng nhớ lại xem tủ lạnh trong nhà còn những loại thức uống nào.

Người đàn ông liếc nhìn những đôi giày ngã trái ngã phải trước tủ giày, không nhanh không chậm đáp:

“Sao cũng được, cảm ơn.”

“Vậy anh đến sô pha bên kia ngồi trước, em đi lấy nước.”

Mạnh Yên Chi đi vào phòng bếp.

Trong lúc cô đi lấy nước, Thẩm Nguyệt Bạch cúi xuống mở tủ giày, tìm thấy một đôi dép lê của nam mới toanh bên trong.

Sau khi thay giày, anh tiện tay cầm những đôi giày cao gót mà Mạnh Yên Chi đã đá ra bên ngoài, xếp vào tủ.

Động tác của anh vô cùng tự nhiên, không hề xem mình là người ngoài.

Bởi vì bọn họ quen nhau đã ba năm.

Ba năm trước, cũng vào một ngày hè nóng bức.

Thẩm Nguyệt Bạch được mời đến nhà họ Mạnh làm khách.

Anh và ba của Mạnh Yên Chi quen biết nhau trong giới giải trí, có thể xem là bạn nhiều năm, có mối quan hệ thân thiết.

Khi đó Mạnh Yên Chi mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, ở nhà tìm việc.

Lần đầu gặp mặt, cô mặc một chiếc váy voan màu hồng nhạt.

Mái tóc đen dài như tơ lụa được kẹp bằng chiếc kẹp tóc ngọc trai màu trắng, tựa vào cầu thang xoắn ốc trong nhà cô.

Ngượng ngùng chào anh.

Làn da của cô gái trắng nõn, hồng hào.

Lúc cười rộ lên tràn đầy sức sống và nữ tính.

Thẩm Nguyệt Bạch nhớ rõ, lão Mạnh rối rắm rất lâu, không biết nên để Mạnh Yên Chi xưng hô với anh thế nào.

Theo lý thuyết, Thẩm Nguyệt Bạch là bạn của ba Mạnh Yên Chi, cô nên gọi anh là chú.

Nhưng Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch chỉ cách nhau tám tuổi, gọi anh là chú thì có chút già, lão Mạnh rất khó xử.

Sau đó chính Thẩm Nguyệt Bạch tự đề nghị Mạnh Yên Chi gọi anh là sư huynh.

Nguyên nhân là vì anh và cô đều là sinh viên tốt nghiệp Đại học Y Vân.

Từ đó về sau, Mạnh Yên Chi liền gọi anh một tiếng “Thẩm sư huynh”.

Mặc dù cách xưng hô này xa lạ hơn nhiều so với dự đoán của Thẩm Nguyệt Bạch, nhưng vẫn tốt hơn so với việc Mạnh Yên Chi gọi anh là chú.

Anh không muốn trở thành trưởng bối của cô.

Mạnh Yên Chi giữ cửa tủ lạnh, cẩn thận lựa chọn cho vị “trưởng bối” trong phòng khách kia.

Bởi vì đoán không ra sở thích của Thẩm Nguyệt Bạch, cô đành dựa vào khẩu vị của bản thân, mang cho anh một lon Coca.

Thuận tiện cũng lấy cho mình một lon.

Từ phòng bếp bước ra, Mạnh Yên Chi nhìn thấy người đàn ông một tay cầm thùng rác, một tay cầm khăn giấy ướt đang dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn cho cô.

Cô vô cùng sợ hãi.

“Thẩm sư huynh, anh mau ngồi đi, em có thể tự làm…”

Mạnh Yên Chi cuối cùng cũng nhận ra nhà mình bừa bộn đến mức nào.

Giày cao gót tùy tiện đá ở cửa, trên bàn là những túi thực phẩm đóng gói, hộp thức ăn, cơm, sàn nhà đã vài ngày chưa lau, còn có…. Cô đã hai ngày chưa tắm rửa gội đầu.

Mặc dù Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch đã quen biết nhau ba năm, nhưng trong ba năm này, số lần bọn họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Phần lớn là Thẩm Nguyệt Bạch được mời đến nhà cô làm khách.

Bọn họ gặp nhau cũng chỉ chào hỏi, sau đó hỏi thăm tình hình hiện tại của đối phương.

Trong mắt Mạnh Yên Chi, Thẩm Nguyệt Bạch là bạn của ba cô, có thể xem là trưởng bối.

Tấm kính trưởng bối này khiến cô có phần kính trọng Thẩm Nguyệt Bạch, ở trước mặt anh cô cảm thấy có chút gò bó.

Bị anh nhìn thấy khía cạnh chân thật của đời sống sinh hoạt, Mạnh Yên Chi có loại cảm giác hít thở không thông.

Cô vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn trong nhà, vẫn không quên nói điều gì đó để cứu vớt hình tượng của bản thân.

“Thật ra em vẫn luôn là một cô gái heo tinh tế (*), hai ngày nay… cơ thể không thoải mái, nên trong nhà có chút bừa bộn.”

“Thẩm sư huynh, anh đừng để ý, em sẽ thu dọn ngay.”

Thẩm Nguyệt Bạch nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cũng không vạch trần cô thật sự là vì lười biếng.

“Anh giúp em.”

Giọng người đàn ông ấm áp, cầm lấy giẻ lau trên tay Mạnh Yên Chi.

Sự lạnh lẽo từ làn da cô gái truyền đến đầu ngón tay anh một cách rõ ràng, khiến anh không khỏi cau mày lẫn nữa.

Giây tiếp theo, Thẩm Nguyệt Bạch tìm được điều khiển từ xa của điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên hai mươi độ.

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa uy lực, đầy sự quan tâm:

“Đừng mở điều hòa quá thấp, sẽ dễ bị cảm lạnh.”

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này hiển nhiên cao hơn Mạnh Yên Chi rất nhiều.

Khoảnh khắc chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt Bạch, Mạnh Yên Chi có cảm giác như bị một tia lửa đốt cháy.

Liên tiếp mấy ngày cô ngồi trong điều hòa, cơ thể lạnh buốt đến tê dại, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Đối mặt với một câu nói quan tâm nhỏ nhặt của người đàn ông, trái tim khép kín để tự chữa lành vết thương của Mạnh Yên Chi dường như bị xé toạc ra.

Có ánh sáng chiếu vào thế giới nội tâm vốn đã tăm tối của cô trong nhiều ngày qua.

***

Ba ngày trước, Mạnh Yên Chi chia tay với bạn trai đã yêu nhau ba năm, Tần Xuyên.

Chia tay qua điện thoại.

Lúc đó giọng nói của Tần Xuyên lạnh lùng, lời nói của anh ta vẫn còn vang vọng bên tai Mạnh Yên Chi, giống như một con dao róc xương, cào nát trái tim cô.

Anh ta nói:

“Mạnh Yên Chi, em căn bản không xứng với tôi.”

Mạnh Yên Chi và Tần Xuyên đều là nghệ sĩ, nói đúng hơn, Mạnh Yên Chi tiến vào giới giải trí là vì Tần Xuyên.

Cô và Thẩm Nguyệt Bạch giống nhau, đều tốt nghiệp đại học y, không xuất phát từ nền tảng chuyên nghiệp.

Nhưng cô và Thẩm Nguyệt Bạch lại không giống nhau.

Bởi vì hiện tại Thẩm Nguyệt Bạch liên tục là ảnh đế, các loại giải thưởng đã cầm đến mỏi tay, nổi tiếng cả trong và ngoài nước, thật sự là đỉnh lưu.

Còn Mạnh Yên Chi gia nhập đã ba năm, vẫn có chút trong sáng quanh quẩn ở tuyến mười tám.

Trên thực tế, lời nói của Tần Xuyên đều đúng.

Cô ở tuyến mười tám thật sự không xứng với anh ta, người đã nhảy lên tuyến đầu, hiện tại là một tiểu sinh nổi tiếng.

Điều khiến Mạnh Yên Chi khổ sở chính là bản thân đã nhìn nhầm và phải trả giá.

Ba năm trước, bọn họ vừa mới xác định quan hệ yêu đương, Mạnh Yên Chi vừa mới ký hợp đồng với giải trí Bắc Hải, nơi Tần Xuyên đang làm việc.

Tần Xuyên là người vừa mới về nước, nhưng công ty đã mở con đường tươi sáng cho anh ta.

Điều kiện là Tần Xuyên phải đồng ý ký hợp đồng hôn nhân với Khương Vạn Nguyệt, một nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty, gắn bó bên nhau.

Bằng cách này, anh ta mới có thể lợi dụng danh tiếng của đối phương, cọ nhiệt, nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới, thậm chí có thể chia sẻ nhiều tài nguyên chất lượng cao từ Khương Vạn Nguyệt.

Tần Xuyên nói với Mạnh Yên Chi, hợp đồng hôn nhân của anh ta và Khương Vạn Nguyệt được bổ sung thêm một điều khoản, cả hai bên không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Cho nên anh ta và Khương Vạn Nguyệt chỉ là diễn kịch, không ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ, chỉ là trong thời gian thực hiện hợp đồng hôn nhân không thể đưa mối quan hệ của họ ra ánh sáng.

Tần Xuyên bảo Mạnh Yên Chi chờ anh ta ba năm.

Anh ta nói khi thời hạn ba năm kết thúc, sẽ lập tức ly hôn, đến lúc đó sẽ mang tất cả vinh quang đến cưới cô.

Mạnh Yên Chi tin lời anh ta và thật sự chờ đợi ba năm.

Chỉ là không ngờ rằng, điều mà cô chờ đợi lại chính là tin Khương Vạn Nguyệt có thai.

Vào cùng đêm chia tay, tin tức Khương Vạn Nguyệt có thai bất ngờ xuất hiện trên các hot search, tin đồn cô ta và Tần Xuyên ký hợp đồng hôn nhân cũng bị bác bỏ.

Trong những ngày qua, toàn cõi mạng đang chúc phúc bọn họ, ca ngợi CP của bọn họ.

Ai cũng sẽ không tin, trước đây, cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là hợp đồng kết hôn.

Bất quá là từ diễn thành thật.

***

Sau khi nhìn thấy hot search, Mạnh Yên Chi cảm thấy toàn thân đều tê dại.

Khương Vạn Nguyệt mang thai là một sự kiện vui mừng của mọi người, nhưng lại biến cô thành một trò đùa sống động.

Có lẽ cô nên thấy may mắn vì không có nhiều người biết cô và Tần Xuyên đang âm thầm yêu nhau.

Sau đó Khương Vạn Nguyệt cũng đã gọi điện cho cô, ý tứ trong lời nói của cô ta là hy vọng Mạnh Yên Chi có thể thức thời, quản tốt cái miệng của mình.

Hiện tại toàn cõi mạng đều cho rằng Khương Vạn Nguyệt và Tần Xuyên là một đôi vợ chồng ân ái mẫu mực trong giới.

Khương Vạn Nguyệt không muốn tin tức về mối quan hệ của Tần Xuyên và Mạnh Yên Chi bị truyền ra ngoài.

Bởi vì cô ta và Tần Xuyên đang diễn vai vợ chồng đều là mối tình đầu của nhau.

Vì muốn Mạnh Yên Chi quản tốt miệng của mình, Khương Vạn Nguyệt đề nghị phân bổ một số tài nguyên cho cô như một khoản bồi thường.

Sau khi phân phát lòng tốt là dùng quyền lực, muốn lấy cái danh tiểu tam để đe dọa Mạnh Yên Chi.

Mạnh Yên Chi rất tức giận.

Nhưng đến hiện tại, cô thấp cổ bé họng, chỉ có thể trốn ở nhà chơi game để trút bỏ cảm xúc.

Cô vốn đã cam chịu số phận của mình, chỉ muốn nằm yên, giả vờ rằng cô chưa từng yêu tên cặn bã Tần Xuyên đó.

Nhưng chỉ một câu quan tâm vô tình vừa rồi của Thẩm Nguyệt Bạch, lại khiến Mạnh Yên Chi cảm thấy tủi thân.

Cô tủi thân, một mặt là vì rõ ràng bản thân là nạn nhân, nhưng buộc phải chấp nhận kết quả hạnh phúc viên mãn của Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt.

Một mặt là vì cô đã thua vụ cá cược với ba mẹ vào ba năm trước.

Tiếp theo, có khả năng cô phải chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, trở về kế thừa sự nghiệp kinh doanh, thậm chí là liên hôn.

Mặc dù ban đầu cô bước vào giới giải trí là vì Tần Xuyên, nhưng sau ba năm thanh tẩy, Mạnh Yên Chi lại yêu thích nghề này và có chấp niệm bệnh lý về sự nổi tiếng.

Vì vậy cô không muốn trở về thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, càng không muốn trói buộc hôn nhân của bản thân với lợi ích gia tộc.

Vì muốn trốn tránh hiện thực, mấy ngày nay Mạnh Yên Chi đã gỡ sim điện thoại di động, không cho người nhà cơ hội liên lạc.

Nhưng cuộc sống thanh tĩnh này cô không thể kéo dài thêm vài ngày nữa.

Ba mẹ cô sẽ sớm quay lại.

Nghĩ đến đây, Mạnh Yên Chi không khỏi nức nở thành tiếng.

Cô vừa khóc, Thẩm Nguyệt Bạch lập tức sợ hãi.

Còn nghĩ rằng nguyên nhân là vì bản thân đã tự ý tăng nhiệt độ của điều hòa.

Người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ về mười sáu độ, bất lực an ủi cô:

“Thật ra vào một ngày nắng nóng như vậy, mười sáu độ cũng khá thích hợp.”

Đáng tiếc là không có hiệu quả.

“…Em đừng khóc!”

Thẩm Nguyệt Bạch toát một tầng mồ hôi.

Ở trước mặt Mạnh Yên Chi, anh rất khó duy trì tinh thần ổn định.

Chỉ trong vài giây, tâm lý đã thay đổi từ một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ổn trọng và thành thục, biến thành một thanh niên ngây thơ, không biết phải làm sao.

Anh ngây ngô đến mức chỉ âm thầm gọi tên cô, nhịp tim đã không nhịn được đập nhanh hơn.

Mạnh Yên Chi rất nhanh đã nhận ra sự thất thố của mình.

Nhớ đến trước đó Thẩm Nguyệt Bạch nói ba mẹ cô nhờ anh đến đây gặp cô, Mạnh Yên Chi thô bạo lau nước mắt.

Thận trọng nhìn về phía người đàn ông:

“Thẩm sư huynh, anh đến đây là giúp ba mẹ em đưa em về nhà cũ sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Nguyệt Bạch hơi đông cứng, mày kiếm như điêu khắc lộ ra chút dịu dàng.

Gương mặt anh là một bộ lập thể thâm thúy, những đường nét mạnh mẽ như nam thần Âu Mỹ, lại bất giác sinh ra một chút khí chất ôn hòa của quý ông cổ điển.

Ngay cả giọng nói cũng tựa như ngọc đã thấm đẫm thời gian, ấm áp lại mát lạnh từ tính.

“Ba mẹ em chỉ lo lắng em sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”

“Đang êm đẹp, đưa em về làm gì.”

“Em cá cược thua bọn họ…”

Mạnh Yên Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng nghe giọng điệu của Thẩm Nguyệt Bạch, xem ra anh thật sự không phải đến để bắt cô, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Yên Chi đã ngừng khóc, Thẩm Nguyệt Bạch cũng thở phào một hơi.

Anh cúi người buộc lại túi rác, hỏi Mạnh Yên Chi:

“Cá cược gì?”

Mạnh Yên Chi: “Chuyện này một hai câu cũng không thể nói rõ, chờ thu dọn xong em sẽ đi tắm, sau đó từ từ kể cho anh nghe.”

Hai người thu dọn nhanh hơn một người rất nhiều.

Nửa giờ sau Mạnh Yên Chi đi vào phòng tắm, rất nhanh đã nghe được tiếng nước truyền ra ngoài.

Diện tích ngôi nhà này gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm không lớn.

Vì vậy, mặc dù Thẩm Nguyệt Bạch nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, những vẫn có thể nghe rõ tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Không hiểu sao, nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, có chút miệng đắng lưỡi khô.

***

(*) Cô gái heo tinh tế (猪猪女孩): “猪” có nghĩa là “con lợn” và “女孩” có nghĩa là “cô gái”. Thuật ngữ này do cư dân mạng Trung Quốc đặt ra và được lan truyền trên mạng. Nó đề cập đến những cô gái lạc quan có đầu óc đơn giản, thích đồ ăn ngon và thích xem các chương trình ở nhà hơn là giao lưu trong các bữa tiệc. Nó thường được dùng để miêu tả bản thân với thái độ tự giễu, vì hình ảnh con lợn gắn liền với những người ham ăn, lười biếng và có đầu óc đơn giản.