Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 36: Trọng sinh tái kiến

Diệp Tê Trì còn chưa kịp đánh giá Bạch Mặc Uyển.

"Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng Hậu nương nương giá lâm! Thục quý phi nương nương giá lâm!”

Thanh âm to lớn vang dội, khiến tất cả mọi người lập tức hướng về phía cửa cung kính nghênh đón.

"Phụ hoàng/ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Mẫu hậu/ Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Thỉnh an Mẫu phi/ Thục quý phi nương nương ."

Mọi người quỳ xuống đất hành lễ.

Tiêu Trạm Bình một thân long bào đi phía trước, theo sau là Hoàng Hậu Vu Tình Diên mặc áo phượng màu vàng sáng, cùng với Thục quý phi Triệu Mộng Dư mặc triều phục màu tím vàng thêu loan điểu. Đương nhiên còn có vô số công công nô tỳ khí thế bức người đi theo.

Diệp Tê Trì cũng không giám nhìn loạn, chỉ cảm thấy chân quỳ có điểm đau.

"Bình thân." Một giọng nói trầm thấp nam tính uy nghiêm vang lên.

"Tạ phụ hoàng / Hoàng Thượng! Tạ mẫu hậu / Hoàng Hậu nương nương! Tạ mẫu phi / Quý phi nương nương!"

Nói xong mọi người mới dám đứng dậy.

Diệp Tê Trì còn phải đỡ Tiêu Cẩn Hành hành động không tiện, quả thật việc này cũng tốn quá nhiều sức lực.

Sau khi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng Quý phi đã nhập toà, những người khác cũng dựa theo quy củ sôi nổi ngồi vào vị trí của mình.

"Hôm nay mở tiệc chủ yếu chính là tẩy trần cho Bạch tướng quân, giống như một bữa cơm gia đình vậy, cho nên Bạch tướng quân không cần giữ lễ tiết, tùy ý chút." Tiêu Trạm Bình ôn hoà mở miệng.

"Tạ chủ long ân, vi thần vô cùng vinh hạnh." Bạch Văn Vũ nhanh chóng tiến lên quỳ xuống hành lễ.

"Ái khanh ngồi xuống đi, chúng ta lâu rồi không gặp, tới bồi trẫm uống vài chén."

"Dạ được." Bạch Văn Vũ ngồi lại đúng vị trí, nâng ly rượu đầy trên bàn lên, "Vi thần kính hoàng thượng một ly, chúc Hoàng Thượng vạn phúc kim an."

"Hảo!" Tiêu Trạm Bình dứt khoát tiêu sái, "Trẫm uống!"

Bạch Văn Vũ cũng lập tức nói xong.

Trong yến hội, phần lớn đều là lời hàn huyên của Hoàng Thượng cùng Bạch Văn Vũ, những người khác tự nhiên không dám tùy ý chen vào.

Khoảng chống này vừa vặn tạo cho Diệp Tê Trì có cơ hội đánh giá Bạch Mặc Uyển một cách cẩn thận.

Tình cờ là một nhà Bạch Văn Vũ lại ngồi đối diện nàng cùng Tiêu Cẩn Hành.

Chỉ thấy Bạch Mặc Uyển mặc một bộ váy hoa thủy tiên hồng nhạt tán lá xanh, làn da trắng hồng nõn nà, khí chất như hoa lan, quy củ ngồi quỳ bên người Tống Chiêu Nguyệt, phong thái điềm tĩnh ung dung. Trên lông mày còn có sự kiên nghị mà nữ tử bình thường không có, lại ẩn chứa một tia cơ trí, thật đúng là một mỹ nhân phong nhã.

Diệp Tê Trì không khỏi thầm cảm thán một câu, nữ chủ quả nhiên là nữ chủ, diện mạo cùng khí chất này khống chế thật sự rất cẩn thận.

Khó trách trong sách viết, phàm là gặp qua nữ chủ cùng nữ chủ có chút tương tác, liền đối với nữ chủ có tiểu tâm tư.

Tầm mắt nàng tựa hồ bị Bạch Mặc Uyển phát hiện.

Bạch Mặc Uyển kỳ thật cũng ở trong tối đánh giá Diệp Tê Trì.

Nàng có chút nghi hoặc, đời Trước Diệp Tê Trì đã chết, tại sao kiếp này nàng ta vẫn còn sống?!

Đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp Diệp Tê Trì, danh tiếng của Diệp Tê Trì không tốt, có tin đồn đãi nàng làm uổng dung mạo này.

Như vậy nhìn thấy, Diệp Tê Trì lớn lên xác thật kinh diễm, cùng nàng có vài phần tương tự, nhưng thật ra càng diễm lệ hơn nàng một chút. Cho dù nàng không phải là một người để ý đến bề ngoài, nhưng giờ phút này nhìn thấy một người tuyệt sắc như vậy, cũng khó tránh khỏi tâm lý có chút bối rối, đặc biệt là, nữ nhân này lại là chính thê của Tiêu Cẩn Hành.

Cũng may.

Trọng sinh một đời, nàng biết rất rõ Tiêu Cẩn Hành đối với Diệp Tê Trì không có bất luận cảm tình gì, cũng chưa từng chạm qua Diệp Tê Trì, hắn vẫn luôn vì nàng thủ thân như ngọc thẳng đến khi nàng chết.

Nghĩ đến đây, Bạch Mặc Uyển cảm thấy ngực không khỏi đau xót.

Đời trước nàng tin sai người, làm tổn thương nam nhân nàng yêu nhất, nàng hối hận không kịp.

Một đời này, nàng nhất định sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

Bạch Mặc Uyển đôi mắt hơi đổi, rốt cuộc lấy hết can đảm nhìn về phía Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành đương nhiên lập tức có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Mặc Uyển.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Mặc Uyển đôi mắt lập tức liền đỏ.

Nàng thật sự may mắn khi còn có thể gặp lại hắn.

Lúc trước nam nhân cả người đầy máu ngã vào trong lòng ngực nàng,..... Nàng thống khổ vạn phần, hiện tại tựa hồ còn rõ ràng trước mắt, ký ức như còn mới mẻ hiện lên trong tâm trí.

Kiếp này nàng nhất định sẽ báo đáp tất cả lòng tốt của hắn!

Ánh mắt Tiêu Cẩn Hành giờ phút này nhìn Bạch Mặc Uyển tự nhiên cùng bình thường sẽ là bất đồng.

Ngay cả tâm ý đối với Bạch Mặc Uyển, hắn liền tính là người *thâm tàng bất lộ như thế cũng chưa từng đối với bất luận kẻ nào giấu giếm.

*Thâm tàng bất lộ: là có ý nói rằng những người có bản sự, có thân phận, có địa vị cao thường không để lộ mặt hoặc lộ thân phận của mình trước người khác.

Chân ái không thể nghi ngờ.

Diệp Tê Trì ngồi bên cạnh Tiêu Cẩn Hành, tựa hồ cũng cảm nhận được thâm ý tình trường của Tiêu Cẩn Hành giành cho Bạch Mặc Uyển.

Cũng không có gì đáng trách, Tiêu Cẩn Hành sẽ như vậy yêu Bạch Mặc Uyển, đương nhiên cũng không chỉ là bởi vì Bạch Mặc Uyển có hào quang nữ chủ.

Năm đó sau khi mẫu phi Tiêu Cẩn Hành bị ban chết, Tiêu Cẩn Hành bị cô lập, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, ngay cả nô tài cũng có thể bắt nạt hắn, cuộc sống trong hoàng cung thật sự là thảm thiết.

Sau này, Thái Hậu ngẫu nhiên bắt gặp được Tiêu Cẩn Hành đang bị khi dễ, thấy hắn thật sự đáng thương, liền đem Tiêu Cẩn Hành từ lãnh cung mang về bên người nuôi dưỡng.

Mà vừa vặn, mẫu thân Bạch Mặc Uyển Tống Chiêu Nguyệt là chất nữ của Thái Hậu, Tống Chiêu Nguyệt từng đưa Bạch Mặc Uyển đến thăm Thái Hậu, Thái Hậu đối với Bạch Mặc Uyển thông minh ngoan ngoãn lanh lợi lại hiểu chuyện rất là ưa thích. Không chỉ để nàng lưu lại mấy ngày, còn làm Tống Chiêu Nguyệt thường xuyên đem Bạch Mặc Uyển vào cung bồi bà, cũng là bắt đầu từ khi đó, nhân sinh Tiêu Cẩn Hành rốt cuộc có ánh sáng.

Khi còn nhỏ Bạch Mặc Uyển sẽ chủ động chơi cùng Tiêu Cẩn Hành, sẽ không ghét bỏ hắn tàn tật, cũng sẽ không bởi vì hắn không thích nói chuyện liền không để ý tới hắn, nàng luôn làm khuôn mặt tươi cười đi theo phía sau hắn.

Vừa mới bắt đầu Tiêu Cẩn Hành sử dụng xe lăn không tốt lắm, tiểu Mặc Uyển sẽ ở lúc hắn té chủ động tới giúp hắn, dần dà, sự phòng ngự của Tiêu Cẩn Hành hoàn toàn biến mất, hắn cùng Bạch Mặc Uyển càng ngày càng thân thiết.

Có thể nói, thiếu niên Tiêu Cẩn Hành thời gian duy nhất chỉ có chờ mong Bạch Mặc Uyển, nụ cười của hắn chỉ xuất hiện trước mặt Bạch Mặc Uyển, hắn đời này bởi vì thù hận mà máu lạnh tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn sẽ đem tất cả ôn nhu của mình để lại cho Bạch Mặc Uyển.

Sau này, phụ thân của Bạch Mặc Uyển anh dũng thiện chiến, nhiều lần lập hạ chiến công, binh quyền cũng càng lúc càng lớn, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Thục quý phi. Thục quý phi kêu nhi tử chính mình là Tiêu Cẩn Thận cố ý tiếp cận Bạch Mặc Uyển. Kiếp trước, nàng đối với Tiêu Cẩn Hành chỉ là đồng tình, cứ việc biết Tiêu Cẩn Hành đối nàng có cảm tình nàng vẫn là không chút do dự lựa chọn Tiêu Cẩn Thận.

Đối với Tiêu Cẩn Hành mà nói, hắn từ nhỏ tự ti cũng đầy bụng thù hận, Bạch Mặc Uyển lựa chọn Tiêu Cẩn Thận hắn chỉ biết yên lặng chịu đựng.

Sau khi Bạch Mặc Uyển cùng Tiêu Cẩn Thận thành thân, Bạch Mặc Uyển một lòng trợ giúp Tiêu Cẩn Thận đạt được thành tựu cùng nghiệp lớn, Tiêu Cẩn Hành cho dù có năng lực ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng bởi vì Bạch Mặc Uyển mà lựa chọn từ bỏ. Nhưng mà hắn lại bị Tiêu Cẩn Thận ám toán chết thảm trước mặt Bạch Mặc Uyển, về sau Tiêu Cẩn Thận ngồi lên vị trí hoàng đế, vì củng cố binh quyền mà tiêu diệt toàn bộ gia môn Bạch gia. Bạch Mặc Uyển chết không nhắm mắt cuối cùng trọng sinh.

Thời điểm Diệp Tê Trì xuyên thư, Bạch Mặc Uyển cũng đã được trọng sinh không lâu.

Hiện tại chính là lần đầu tiên Bạch Mặc Uyển gặp Tiêu Cẩn Hành sau khi trọng sinh.

Sau khi đã trải qua một đời thảm thiết, cảm tình của Bạch Mặc Uyển đối với Tiêu Cẩn Hành mắt thường cũng liền có thể nhìn thấy được!