Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 22: Mưu sách (5) sự sỉ nhục của Diệp Chỉ Lam

Vào giờ Dần, Diệp Tê Trì và Tiểu Ngũ đã cùng nhau đến sân của Tiểu Cẩn Hành.

Trước khi đến, Diệp Tê Trì sai Tiểu Ngũ đánh gục nô tài lẻn vào sân của mình, sau đó khiêng hắn trực tiếp đến khuê phòng Diệp Chỉ Lam, Diệp Chỉ Lam ăn di hương chỉ hôn mê một nén nhanh, thừa dịp lúc này, Tiểu Ngũ đem nô tài đang hôn mê bất tỉnh lẳng lặng đi vào.

Cũng may Diệp Chỉ Lam nghĩ rằng buổi tối đợi sau khi Tiêu Cẩn Hành phát tác dược tính sẽ trộm đi đến tiểu viện của hắn, cho nên đã giải tán hết nha hoàn trong viện, Tiểu Ngũ đi vào cũng rất dễ dàng.

Đem người đến lúc sau, Tiểu Ngũ chờ đợi một nén nhan, nhìn Diệp Chỉ Lam sau khi tỉnh dậy du͙© vọиɠ phát tác, thần chí không rõ liền xảy ra quan hệ cùng nô tài nằm bên cạnh, xác định hết thảy đều diễn ra như kế hoạch Tiểu Ngũ sau đó mới hài lòng rời đi.

Vừa trở về hắn liền báo cáo với Diệp Tê Trì, một lúc sau Diệp Tê Trì đi theo Tiểu Ngũ cùng đi đến tiểu viện của Tiêu Cẩn Hành, chính là muốn sáng sớm ngày mai cấp trò hay cho hai mẹ con Chu Nhược Đường xem.

Đương nhiên, Diệp Tê Trì đến cũng không thể cùng Tiêu Cần Hành ngủ chung, chỉ có thể ngồi trên ghế cả đêm, thẳng đến khi ngoài cửa có động tĩnh nàng mới bò lên trên giường Tiêu Cẩn Hành, làm như vậy hai người khó tránh khỏi liền có chút cọ tới cọ lui, sau đó trên người liền có biến hoá khác thường.

Tiêu Cẩn Hành bị Diệp Tê Trì vạch trần, thần sắc đại biến, hắn quát lớn, "Diệp Tê Trì, ngươi còn có phải là nữ nhân hay không!"

Cái dạng lời nói này rốt cuộc khiến nàng nói không nên lời?!

Diệp Tê Trì bị Tiêu Cẩn Hành hung đến nổi lửa.

Nàng hướng về phía Tiêu Cẩn Hành thanh âm cũng đủ lớn, "Ta có phải nữ nhân hay không, ngươi không phải nên biết rất rõ sao?"

"......." Tiêu Cẩn Hành tức giận đến đầu sắp bốc khói.

"Nam nhân dậy sớm thân thể có phản ứng là chuyện bình thường! Có cái gì đáng xấu hổ." Diệp Tê Trì không nói nên lời.

Một khắc kia, Tiêu Cẩn Hành thật sự rất muốn bóp chết nữ nhân này.

Diệp Tê Trì làm lơ hoả khí của Tiêu Cẩn Hành, nàng tự nhiên mặc y phục, tự nhiên mở miệng nói, "Muốn hay không cùng đi xem kịch vui?"

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt u ám, bộ dáng người sống chớ lại gần.

Đương nhiên Diệp Tê Trì cũng sẽ không lấy mặt nóng dán mông lạnh, mặc tốt y phục liền trực tiếp rời đi, vô cùng tiêu sái.

Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng Diệp Tê Trì với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Làm sao Vương phi có thể đột nhiên trở nên.....khí phách như vậy!

"Đúng rồi." Diệp Tê Trì dừng lại bước chân, nàng quay đầu đối với Tiểu Ngũ, "Cảm tạ ngươi vì đêm qua tới hỗ trợ."

Tiểu Ngũ thụ sủng nhược kinh.

Chủ tử phân phó làm việc, hắn chắc chắn chấp hành.

Muốn nói lời cảm tạ, nên là cảm tạ Vương gia mới phải.

Diệp Tê Trì rời đi.

Tiêu Cẩn Hành từ sau tấm bình phong gọi hắn, "Tiểu Ngũ!"

"Dạ, Vương gia."

" Giúp ta thay y phục."

Tiểu Ngũ nhanh chóng đi vào.

Hắn thuần thục giúp Tiêu Cẩn Hành thay y phục, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn hạ thân Tiêu Cẩn Hành.....

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành nhất thời tối sầm.

Tiểu Ngũ sợ tới mức hai tay run rẩy.

Hắn ở bên ngoài vừa nghe được Vương gia cùng Vương phi đối thoại, trong lòng liền có chút tò mò.

Hắn trước đây chưa từng thấy Vương gia như vậy!

Tiểu Ngũ không thể không cảm thán, Vương phi hiện tại rất khó lường a!

.......

Diệp Tê Trì bước ra khỏi sân, đi theo âm thanh liền thấy được Diệp Chính Đức vẫn đang tìm người ở mãn viện.

"Cha." Diệp Tê Trì hai ba bước đi qua.

Chu Nhược Đường ở bên cạnh Diệp Chính Đức, nhìn thấy Diệp Tê Trì lại đây sắc mặt rõ ràng không tốt.

"Ngươi như thế nào lại đến đây?" Diệp Chính Đức vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.

"Muội muội xảy ra chuyện, ta đương nhiên không thể ngủ được." Diệp Tê Trì có vẻ cũng có chút sốt ruột.

"Cha vừa mới quấy rầy ngươi cùng Vương gia...."

"Cha, Vương gia đã lý giải, người đừng suy nghĩ nhiều nữa."

"Ngươi làm sao có thể cùng Vương gia ngủ chung?" Chu Nhược Đường nhịn không được xen mồm, mang theo giọng điệu trách cứ, "Quá không phù hợp quy củ."

Diệp Chính Đức đang muốn mở miệng.

Diệp Tê Trì giải thích nói, "Tối hôm qua Vương gia uống rượu yêu cầu người chiếu cố, nhưng Vương gia lại không thích người khác đến gần mình, Tiểu Ngũ chung quy vẫn là một cái nam nhân không đủ cẩn thận, cho nên ta liền qua đó chiếu cố hắn cả đêm. Cha yên tâm, ta không có làm cái gì không hợp quy củ, chỉ là chăm sóc Vương gia quá muộn, không cẩn thận dựa vào giường liền ngủ rồi."

"Không sao." Diệp Chính Đức thật ra lại rất hào phóng, "Phu thê chi gian đâu ra không hợp quy củ, bất quá chỉ là một ít phong tục tập quán bất thành văn."

"Vẫn là cha rộng lượng." Diệp Tê Trì cười ngọt ngào.

Chính là ẩn ý nói Chu Nhược Đường không phóng khoáng.

Chu Nhược Đường tự nhiên nghe hiểu, giờ phút này bị Diệp Tê Trì châm chọc, cũng chỉ có thể âm thầm giận dỗi.

"Đúng rồi cha." Diệp Tê Trì đột nhiên nói, "Tìm nhiều nơi như vậy, người đã từng tìm tới khuê phòng của muội muội chưa?"

Diệp Chính Đức ngẩn ra.

Giờ khắc này mới nhớ tới, nơi nơi đều đã tìm hết, nhưng thật không có đến tiểu viện của Lam nhi.

"Nếu Lam nhi ở đó, tiểu nha hoàn liền sẽ không nói tìm không thấy người." Chu Nhược Đường mang theo chút mỉa mai nói.

"Di nương còn giám xông vào tiểu viện của Vương gia, chẳng phải không muốn bỏ qua bất kỳ một góc nào trong phủ sao? Hay là Di nương cảm thấy muội muội nên là ở trên giường của Vương gia sao?"

"Diệp Tê Trì ngươi ngậm máu phun người....." Chu Nhược Đường có tật giật mình, tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân.

"Đủ rồi." Diệp Chính Đức rống lên một tiếng đối Chu Nhược Đường, "Đi nhìn xem tiểu viện Lam nhi."

Nói xong liền mang theo gia đinh hướng tiểu viện Diệp Chỉ Lam.

Diệp Tê Trì quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhược Đường, mang theo ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó sải bước đuổi theo bước chân Diệp Chính Đức.

Chu Nhược Đường nhịn một bụng khí.

Kể từ khi Diệp Tê Trì trở về, bà ta liền không có được một giây phút nào vui vẻ.

Bà ta cắn răng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong tiểu viện Diệp Chỉ Lam, bởi vì tất cả mọi người đều ra ngoài tìm nàng, nên trong viện đều không có ai cả.

Diệp Chính Đức đi vào trực tiếp đẩy cửa khuê phòng.

Ông mang theo người đi đến phía sau tấm bình phong, kéo rèm ra, một khắc kia sắc mặt ông liền thay đổi, mắt thường có thể thấy được ông đang rất tức giận, đại khái chính là tức giận đến mức không thể nói nên lời.

Chỉ thấy trên giường một nam một nữ còn đang quấn lấy nhau, giờ phút này cả hai đều đang ngủ, nhưng khó coi chính là dưới đệm chăn hai người đều không có mặc cái gì cả.

Chu Nhược Đường cũng thấy được.

Bà ta không thể tin vào mắt mình.

Như thế nào, như thế nào Trương Tam lại chạy đến trên giường Diệp Chỉ Lam.

Làm sao hai người có thể.....

Chu Nhược Đường nhịn không được thét chói tai!

Hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.

Diệp Chỉ Lam nghe được âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt.

Trương Tam cũng bị tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh.

Hai người nhìn rõ ràng hết thảy trước mắt, Diệp Chỉ Lam kêu đến càng hỏng mất.

Tại sao lại như vậy?!

Nàng ta rõ ràng là ở trên giường Thần vương, làm sao có thể cùng cẩu nô tài Trương Tam, cái nam nhân ghê tởm giống cục than đen này quan hệ, tối hôm qua thượng....

Không!

Diệp Chỉ Lam điên cuồng đem Trương Tam đá xuống giường.

Trương Tam cũng bị doạ tới rồi, hắn không phải ở trong viện Vương phi sao?

Tai sao bây giờ lại ở trên giường thứ tiểu thư?!

Mà hắn lăn trên mặt đất, toàn thân trần trụi làm hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Chu Nhược Đường hoàn toàn bất chấp lễ nghi lễ tiết, tiến lên đối với Trương Tam tay đấm chân đá, "Ai làm ngươi khi dễ Lam nhi. Ngươi, cái cẩu nô tài, ngươi dựa vào cái gì khi dễ nữ nhi của ta, ta muốn gϊếŧ ngươi,....."

Diệp Chính Đức tức giận nhìn một màn trước mắt, lửa giận ngập trời.

Hắn đã lớn tuổi như vậy, còn chưa từng có mất mặt đến thế.

Quả thực là một nỗi sỉ nhục trong cuộc đời ông!