Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 19: Mưu sách (2) phát hiện ra gian kế

Diệp Tê Trì thờ ơ nhìn Diệp Chỉ Lam bưng canh gà đến trước mặt, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì với Diệp Chỉ Lam.

Diệp Chỉ Lam có chút xấu hổ.

Nàng ta đứng trong phòng cũng yên lặng đánh giá Diệp Tê Trì.

Lúc này, sau khi tắm xong, làn da của Diệp Tê Trì như ngưng chi*, toàn thân tựa hồ còn toả ra mùi thơm nữ tính, nàng ta không thể không thừa nhận Diệp Tê Trì nữ nhân này có ngoại hình thật vượt trội.

*Dầu mỡ đông: Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng

Diệp Chỉ Lam trong lòng có chút ghen ghét, giây tiếp theo lại bình tĩnh mở miệng nói, "Muội cố ý sai người hầu nấu canh gà, thỉnh tỷ tỷ đừng ghét bỏ."

Diệp Tê Trì liếc nhìn bát canh.

"Muội bưng cho tỷ tỷ." Diệp Chỉ Lam vội vàng đem canh gà đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, thật cẩn thận múc vào một chén nhỏ, vẻ mặt ân cần đưa cho Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì nhận lấy.

Diệp Chỉ Lam rõ ràng có chút khẩn trương.

Diệp Tê Trì đưa canh qua mũi ngửi, nàng cười nói, "Thơm quá."

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi." Diệp Chỉ Lam vội vàng thúc giục, "Tỷ tỷ, nhanh nếm thử hương vị xem có được không?"

Diệp Tê Trì bưng chén, để ở bên miệng.

Diệp Chỉ Lam nhìn chằm chằm Diệp Tê Trì, vẻ mặt khẩn trương quá mức đều mau bán đứng dụng tâm kín đáo của nàng ta.

Khoảnh khắc Diệp Tê Trì mở miệng uống canh, lại đột nhiên buông xuống.

Diệp Chỉ Lam một lòng vốn dĩ đã ổn định, giờ khắc này phảng phất như bị Diệp Tê Trì chơi đùa, nàng ta trong lòng một trận bực bội.

Nhưng nàng ta không giám biểu hiện ra ngoài, đành phải cười hỏi, "Tỷ tỷ là ghét bỏ sao?"

"Tất nhiên không phải." Diệp Tê Trì thuận tay đặt nát canh lên bàn nhỏ, nói: "Hai tỷ muội chúng ta cũng đã hai năm không gặp, hai ngày nay tiệc mừng thọ của cha cũng rất vội vã, cũng không có thời gian tụ tập cùng nhau, hôm nay khó được ngươi có tâm vậy thì cùng nhau ăn bữa khuya đi, vừa vặn bữa tối ta có chút mệt mỏi cũng không ăn được gì, hiện tại lại có chút đói bụng."

Diệp Chỉ Lam cực kì không vui.

Ai muốn bồi nàng ta ăn khuya?

Nàng ta còn đang gấp rút làm việc khác.

Nhưng giờ phút này không đạt được mục đích, Diệp Chỉ Lam nhất định không thể từ bỏ, nàng ta chỉ đành căng da đầu nói, "Tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, muội rất vui mừng."

Diệp Tê Trì phân phó Lục Dữu xuống bếp chuẩn bị bữa khuya, bát canh gà trước mặt vẫn luôn không nhúc nhích.

Diệp Tê Trì cùng Diệp Chỉ Lam tán gẫu, trong chốc lát, một bữa ăn khuya thịnh soạn được dọn ra bàn cùng với một bầu rượu.

"Chỉ hai tỷ muội chúng ta thôi, uống một chút rượu cũng không đáng ngại gì." Diệp Tê Trì vừa nói, một bên làm Lục Dữu rót rượu.

Diệp Chỉ Lam căng da đầu cùng Diệp Tê Trì uống xoàng vài ly, toàn bộ quá trình lực chú ý vẫn đổ dồn vào bát canh trước mặt, từ đầu đến cuối Diệp Tê Trì đều không có uống một ngụm.

Nàng ta thật sự chờ không nổi nữa, "Tỷ, chỉ uống rượu không tốt cho sức khoẻ, tỷ vẫn nên uống một ít canh đi."

Vừa nói, nàng ta vừa bưng bát canh đưa cho Diệp Tê Trì.

"Ngươi vẫn nên uống chút canh cho ấm bụng." Diệp Tê Trì tiếp đón, "Lục Dữu, đưa thứ tiểu thư một bát canh đi."

"Không, không cần, muội hôm nay trượt chân rớt xuống nước, bị phong hàn, không nên uống canh gà."

"Vậy uống một chút canh bồ câu đi."

"Được, cảm ơn tỷ tỷ." Diệp Chỉ Lam đồng ý nói.

Canh bồ câu là vừa rồi phòng bếp chuẩn bị.

Lục Dữu bưng cho Diệp Chỉ Lam một chén.

Thời điểm Diệp Chỉ Lam đang muốn uống.

Diệp Tê Trì đột nhiên mở miệng nói, "Là Thần vương lại đây sao?"

Nghe thấy là Thần vương, Diệp Chỉ Lam vội vàng đứng thẳng dậy, xoay người nhìn về phía cửa.

Diệp Tê Trì thuận thế, đem canh trước mặt Diệp Chỉ Lam cùng chính mình hoán đổi.

Canh gà cùng canh bồ câu màu sắc hương vị không sai biệt lắm, thực dễ dàng lẫn lộn.

Ngoài cửa phòng không có bất luận động tĩnh gì.

Diệp Chỉ Lam nhíu mày, quay đầu lại nhìn Diệp Tê Trì, "Ngoài cửa giống như không có người."

"Có thể là ta sinh ra ảo giác." Diệp Tê Trì tự nhiên bưng bát canh đặt ở bên miệng, nói: "Sau bữa tối, thị vệ bên người Thần vương lại đây truyền lời, nói, buổi tối Thần vương sẽ đến tiểu viện, ta còn tưởng rằng hắn lại đây."

"Thần vương muốn tới đây sao?" Diệp Chỉ Lam nghe nàng nói như vậy, hiển nhiên có chút hoảng hốt.

"Ta đã từ chối. Ngươi cũng biết việc này là trái quy củ." Diệp Tê Trì cười nói, "Thần vương cũng là người sĩ diện, hẳn là sẽ không lại đây. Thôi không nói về hắn nữa, hai tỷ muội chúng ta vất vả lắm mới gặp mặt, mau ăn đi."

Nói xong Diệp Tê Trì cầm bát canh một hơi uống hết.

Diệp Chỉ Lam nhìn Diệp Tê Trì uống canh, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ta cũng nhấp một ngụm canh trước mặt, nhíu nhíu mày nói, "Hương vị của món canh bồ câu này còn khá giống với canh gà."

Diệp Tê Trì cười đến ý vị thâm thường, "Hẳn là làm từ cùng một đầu bếp."

Diệp Chỉ Lam gật gật đầu cũng không nghĩ nhiều.

Hai người cũng uống thêm mấy chén.

Diệp Tê Trì ngáp một cái, "Đã không còn sớm, giờ này ta có chút mệt nhọc, hôm nay tới đây thôi, ngươi có thể về sớm nghỉ ngơi."

"Được." Diệp Chỉ Lam Đương nhiên đồng ý ngay lập tức.

Đạt được mục đích, nàng ta một phút đều không nghĩ nhiều chiêu đãi nàng.

"Lục Dữu đưa thứ tiểu thư về."

"Không cần, bản thân ta tự trở về là được, Lục Dữu vẫn là hầu hạ tỷ tỷ nghỉ ngơi đi." Diệp Chỉ Lam vội vàng đứng dậy, quy củ hành lễ rồi mỉm cười rời đi.

Ra khỏi tiểu viện Diệp Tê Trì, nụ cười trên mặt Diệp Chỉ Lam hoàn toàn biến mất.

Sau đêm nay, nàng ta muốn cho nữ nhân Diệp Tê Trì kia cảm nhận được cảm giác thân bại danh liệt, tư vị sống không bằng chết.

.........

Trong phòng.

"Vương phi, người như thế nào lại đem chén canh thay đổi với thứ tiểu thư, canh này có vấn đề sao?" Lục Dữu có chút kinh ngạc.

Đêm nay Vương phi chủ động mời thứ tiểu thư ăn khuya, nàng cũng rất ngạc nhiên, những sự tình phát sinh sau đó, càng khiến nàng tò mò.

Diệp Tê Trì cười một chút.

Từ lúc Diệp Chỉ Lam bưng canh đi vào nàng liền cảm thấy khả nghi, vừa cầm lên ngửi ngửi liền biết bên trong có thả di hương.

Người cổ đại thực thích sử dụng những chiêu trò cấp thấp như vậy.

Cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành kia cũng vậy!

"Đi, đi Thần vương bên kia." Diệp Tê Trì không có trả lời Lục Dữu, trực tiếp làm bước tiếp theo.

"A." Lục Dữu mộng bức.

Diệp Tê Trì túm Lục Dữu kéo ra ngoài.

"Vương phi, người khoác kiện áo choàng vào đi. Nếu như có người bắt gặp người như thế này thì không tốt đâu." Lục Dữu vô cùng lo lắng.

Vương phi hiện tại chính là đang mặc váy lụa, bộ dáng này làm sao có thể tùy tiện gặp người.

Cũng may hiện tại đã khuya.

Trong Thượng Thư phủ không có người, hơn nữa nến cũng không thắp, nhìn cũng không thấy rõ.

Lục Dữu thực sự lo lắng muốn chết.

Diệp Tê Trì phi thường tự nhiên bước vào tiểu viện Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành không thích quá nhiều người hầu hạ, cho nên bình thường chỉ có Tiểu Ngũ đi theo.

Tiểu Ngũ giờ phút này nhìn thấy Vương phi đến, cũng có chút kinh ngạc, vội vàng tiến lên chuẩn bị hành lễ, mắt thấy rõ ràng y phục trên người của Vương phi, sắc mặt hắn nhất thời đỏ bừng.

Giây tiếp theo hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, căn bản không dám nhìn loạn, "Vương phi trễ thế này người còn tới tìm Vương gia sao?"

"Không phải, tìm ngươi." Diệp Tê Trì nói thẳng.

"......." Tiểu Ngũ thân thể bỗng nhiên run lên một chút, suýt nữa bị doạ chết.

Vương phi ăn mặc như thế này đến gặp hắn, Vương gia mà nhìn thấy hắn chẳng phải liền bị chặt thành bảy, tám khúc vứt cho cẩu ăn!