Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 17: Mở tiệc chiêu đãi (4) tác hợp

"Lão gia...."

"Cha...."

Hai mẹ con được vớt lên khỏi hồ nước trông vô cùng chật vật.

"Còn không mau trở về thay y phục? Đừng ở đây làm ta mất mặt!" Diệp Chính Đức nhìn bộ dáng các nàng, lạnh giọng quát lớn.

Giờ phút này, cho dù Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam giả vờ ủy khuất đáng thương bao nhiêu, Diệp Chính Đức chung quy vẫn là ghét bỏ.

Thứ nhất xác thực hai người này là quá mức chật vật, thứ hai Diệp Chính Đức quả thực không muốn tự biến mình thành kẻ ngốc làm trò cười cho thiên hạ trong trường hợp này.

Cũng không nghĩ tới một ngày trọng đại như hôm nay, Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam lại làm ra chuyện làm mất mặt mũi ông ta như vậy.

Ngược lại Tần Mộng Hề cùng Diệp Tê Trì thay đổi, làm lòng ông ta có chút gợn sóng, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài.

Chu Nhược Đường cũng biết chính mình giờ phút này đã đủ mất mặt, cũng không giám ở trước mặt Diệp Chính Đức làm nũng quá độ, đành phải mang theo nữ nhi rời đi, thời điểm quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tê Trì và Tần Mộng Hề ngăn nắp gọn gàng đứng bên cạnh, đáy mắt bà ta mang theo hận ý cùng đố kị không chút nào che dấu.

Diệp Chỉ Lam chật vật bất kham không cam lòng rời đi cùng Chu Nhược Đường.

Hiện trường đã trở lại bình thường.

Diệp Chính Đức đối với các nữ quyến không ngừng xin lỗi.

Gặp phải chuyện này cũng ai có chút sợ hãi, may mắn không có ai bị thương nên liền cũng không có so đo.

Tần Mộng Hề cũng không ngừng an ủi nữ quyến, rất có phong thái đương gia chủ mẫu.

Thời điểm Diệp Chính Đức chuẩn bị rời đi, không khỏi nhìn thoáng qua Tần Mộng Hề.

Nhiều năm như vậy, dường như chỉ có ngày thành thân mới nhìn thấy bà xinh đẹp như vậy, nhiều năm sau ông ta thậm chí còn nghĩ rằng nhan sắc xinh đẹp ngày ấy ông ta nhìn thấy có phải là ảo giác của ông ta hay không.

Quả nhiên không phải.

Tần Mộng Hề hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của ông ta, nhưng bà không có quay đầu lại.

Diệp Tê Trì ở bên cạnh tự nhiên cũng thấy một màn này.

Hôm nay, làm cho Chu Nhược Đường cùng nữ nhi bà ta mất mặt là một chuyện, chuyện khác chính là thu hút sự chú ý của Diệp Chính Đức.

Hậu viện nam nhân không đáng tin cậy, nhưng lại rất quan trọng.

Nhận được sự sủng ái của đương gia chi chủ là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để lấy lại quyền lực chính mình.

Nàng không thể ở Thượng Thư phủ quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn nàng nhất định phải đem chủ quyền Thượng Thư phủ giao trở lại trên tay Tần Mộng Hề.

"Cha." Diệp Tê Trì chủ động gọi ông ta.

Diệp Chính Đức hoàn hồn.

Một khắc kia ngược lại có chút xấu hổ.

Ông ho khan một tiếng, cố tỏ ra thật tự nhiên.

"Bên này con cùng nương có thể chăm sóc, mặt khác khách khứa đều đang đợi người." Diệp Tê Trì nhắc nhở.

Diệp Đức Chính gật đầu, "Bên này làm phiền ngươi cùng nương ngươi."

"Cha yên tâm." Diệp Tê Trì mỉm cười.

Nụ cười thật hào phóng thoả đáng, lần đầu tiên ông ta thấy nữ nhi chính mình duyên dáng yêu kiều đến như thế.

"Đúng rồi, vừa rồi ngươi có bị mèo đen cào thương hay không."

"Không có. Bất quá chính là quá sốt ruột không cẩn thận ném mèo con lên trên người di nương cùng thứ muội......" Diệp Tê Trì nhìn qua phi thường áy náy.

Rõ ràng nàng vừa mới cười vô cùng rạng rỡ.

Diệp Chính Đức đương nhiên không có chú ý tới điểm này, nói, "Ngươi đều có thể đẩy mèo đi, còn có thể bảo hộ nương ngươi, các nàng lại nhu nhược bất kham như vậy. Thôi ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Tựa hồ không nghĩ muốn nói tới Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam nữa....

Diệp Tê Trì cười cười, đương nhiên sẽ không giúp Chu Nhược Đường và Diệp Chỉ Lam nói lời gì tốt.

Diệp Chính Đức lại quan tâm vài câu rồi xoay người rời đi.

Diệp Tê Trì cùng Tần Mộng Hề cũng tiếp đón nữ quyến đến phòng chính ở nội viện cùng nhau dùng bữa.

Từ lúc dùng bữa trưa đến đến buổi chiều cho đến khi kết thúc tiệc tối, Chu Nhược Đường và Diệp Chỉ Lam đều không xuất hiện nữa.

Cổ nhân quan trọng nhất chính là thể diện, như thế ầm ĩ một phen, tự nhiên là không có mặt mũi gặp người khác.

Nữ quyến tiệc tối kết thúc sớm, Diệp Tê Trì bồi Tần Mộng Hề trở về sân của bà trước.

Thật lâu không có làm việc chăm chỉ như vậy, thể lực Tần Mộng Hề đã cạn kiệt.

Bà dựa vào trên trường kỉ, xương cốt toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

"Trương ma ma, đi lấy cho nương ta một thùng nước ấm, nhớ cho một ít cánh hoa hồng và tinh dầu." Diệp Tê Trì phân phó.

"Không cần phiền toái như vậy, tắm nước nóng là được rồi." Tần Mộng Hề nói.

"Như vậy không được." Diệp Tê Trì cười nói, "Đêm nay lại khác."

Tần Mộng Hề nhíu mày.

"Không chừng cha sẽ tới đây." Diệp Tê Trì nói thẳng.

Mặt Tần Mộng Hề đỏ bừng, "Đừng có nói nhảm."

"Người không nhìn thấy ánh mắt của cha hôm nay sao?! Dù sao con nhìn thấy được."

"Tê nhi, sao con lại có thể trêu ghẹo nương như vậy!"

"Con chính là muốn nói với nương, nếu cha lại đây, người cũng đừng đuổi ông ấy về, biết không."

"Ta và cha con đã nhiều năm không có......" Tần Mộng Hề không nói nữa.

Diệp Tê Trì Đương nhiên là biết.

Từ khi Chu Nhược Đường gả vào, quan hệ giữa Tần Mộng Hề và Diệp Chính Đức càng ngày càng kém, mấy năm đầu còn miễn cưỡng ngủ chung, về sau Tần Mộng Hề càng ngày càng bài xích với Diệp Chính Đức, đương nhiên ông ta cũng thấy không còn thú vị, liền không còn tới sân của Tần Mộng Hề nữa.

Cho nên Tần Mộng Hề mấy năm nay đối Diệp Chính Đức cũng coi như hết hy vọng.

"Nương, người từng nghĩ tới hoà chuyện li chưa?" Diệp Tê Trì hỏi.

Lời vừa nói ra.

Không chỉ Tần Mộng Hề bị doạ cho sợ hãi, ngay cả Trương ma ma nha hoàn của hồi môn của Tần Mộng Hề cũng bị doạ cho sợ hãi.

Loại lời nói như thế này sao có thể tùy tiện nói ra.

"Người không nghĩ tới đúng không?!" Nhìn vẻ mặt của hai người, Diệp Tê Trì liền biết, "Nếu muốn sống cùng cha cả đời, vì cái gì không thể sống tốt một chút?! Nương, nếu người muốn hoà li, con tuyệt đối ủng hộ người, mặc kệ cái gì ánh mắt con đều sẽ giúp nương, nhưng nếu nương không đi theo con đường này thì nương phải cố gắng sống tốt hơn trên con đường người đã chọn, cũng đừng bạc đãi chính mình nữa."

Tần Mộng Hề có chút trầm mặc.

Bà cảm thấy nữ nhi mình so với mấy năm trước đã thành thục hơn nhiều.

"Trong nhà nói đến cùng cha vẫn là đương gia, nương cùng cha có cảm tình tốt, cái nhà này chính là nương định đoạt, không thể để Chu di nương khi dễ đến trên đầu nương nữa."

"Con ngày hôm qua không phải mới nói nam nhân không đáng tin sao?"

"Con nói không đáng tin chính là không thể hoàn toàn dựa vào nam nhân, nhưng chưa nói không thể lợi dụng. Tại sao không thể lợi dụng địa vị của Diệp Chính Đức để đảm bảo vị trí chủ mẫu của người?" Diệp Tê Trì hỏi lại.

Tần Mộng Hề đã bị Diệp Tê Trì thuyết phục vài phần.

Trương ma ma nghe xong, thấy Tần Mộng Hề không tỏ thái độ gì, nhịn không được có chút kích động, "Phu nhân, ta cảm thấy Vương phi nói rất đúng, ngài không thể cho Chu di nương ức hϊếp như vậy nữa."

Tần Mộng Hề nhìn thoáng qua nha hoàn luôn đi theo mình những năm này, vẫn là có chút do dự.

"Nương, người không muốn sống một cuộc sống khi xung quanh có nhiều nha hoàn, nô tài trung thành tận tâm hầu hạ người sao?" Diệp Tê Trì nói tiếp.

Tần Mộng Hề cắn răng nói, "Được, nương biết phải làm sao rồi."

Diệp Tê Trì cười.

Chỉ cần Tần Mộng Hề cư xử một chút, Diệp Chính Đức liền tuyệt đối không có khả năng một lòng đều ở trên người Chu Nhược Đường nữa.

Nam nhân, đặc biệt là đại nam nhân, bất quá cũng chỉ muốn là một cái tiểu kiều thê dịu dàng ngọt ngào.