Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Phải Vật Lộn Mỗi Ngày Để Sống Sót

Chương 11: Vu hãm

"Nương, người thật sự cho rằng Chu di nương bởi vì sinh nhi tử, mới làm bà ta trở nên kiêu ngạo như vậy?" Diệp Tê Trì nghiêm túc hỏi bà.

Tần Mộng Hề bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cũng là cha ngươi sủng bà ấy."

"Không phải." Diệp Tê Trì cho bà một câu trả lời chính xác, "Là người dung túng."

Tần Mộng Hề có chút kinh ngạc.

"Đối với cha mà nói, ông ấy bận rộn trước sau, nào có thời gian quản lí hậu viện, chỉ cần hậu viện không có lửa, ai làm chủ sự đối với cha mà nói đều giống nhau. Cho nên....." Diệp Tê Trì dừng lại một chút, nói: "Không phải cha cấp Chu di nương quyền lực, là do người từ bỏ quyền lực của mình."

Tần Mộng Hề bị nữ nhi nói có chút cứng họng.

Đúng như lời nữ nhi nói, nếu không phải bà khinh thường đi tranh đoạt, cũng không đến mức làm Chu di nương làm càn đến bước này.

Nhưng việc đã đến nước này, bà cũng không nghĩ tới thay đổi điều gì.

"Nương, người tốt có thể bị bắt nạt, ngựa tốt có thể bị người khác cưỡi." Diệp Tê Trì trịnh trọng nói, "Nếu người từng bước thoả hiệp, Chu di nương sẽ từng bước một lấn tới, cuối cùng nương còn có lối thoát sao?!"

Tần Mộng Hề cũng biết đạo lí này.

Bà cũng có thể cảm nhận sâu sắc rằng Chu Nhược Đường ngày càng trở nên khinh thường bà.

"Nếu có một ngày Diệp Duẫn Nam kế thừa gia nghiệp, nương ở Thượng Thư phủ còn có chỗ đứng sao?" Diệp Tê Trì hỏi Tần Mộng Hề.

Tần Mộng Hề cau mày.

"Không chỉ nương, còn có nha hoàn tận tâm, nô tài trung thành đi theo nương nhiều năm như vậy, một khi nương xảy ra chuyện, người có bao giờ nghĩ xem họ sẽ sống như thế nào không?" Diệp Tê Trì gắt gao cưỡng ép.

Tần Mộng Hề á khẩu không nói nên lời.

Một khắc kia bà cũng bị nữ nhi nhà mình làm cho kinh ngạc.

Trước kia nàng cũng không bao giờ có thể nói được loại lời nói như này.

Đừng có ngay cả nói đến trắng trợn lỗi lầm của Chu di nương, ngày thường nàng còn chẳng dám nhắc tới bà ta, chỉ cần nhìn thôi nàng đã sợ tới mức phải trốn đi.

Thành thân một năm, như thế nào biến hoá lớn như vậy?!

"Tê nhi, một năm này con cùng Thần vương đã trải qua chuyện gì?"

Lục Dữu ở bên cạnh muốn nói điều gì đó.

Không, không phải một năm.

Mà là một đêm.

Động phòng xong liền biến thành như vậy.

"Con chỉ là đột nhiên hiểu ra một đạo lý." Diệp Tê Trì đương nhiên sẽ không thừa nhận mình xuyên sách, nếu nói ra phỏng chừng là đem Tần Mộng Hề hù chết, nàng nói: "Một nơi như hậu viện, kỳ thật chính là chiến trường của nữ nhân, ngoại trừ thanh kiếm của trên tay chính mình, không ai có thể giúp được con. Mà người không đáng tin cậy nhất chính là nam nhân!"

Tần Mộng Hề càng chấn kinh rồi.

Nữ nhi bà trước kia không bao giờ có thể nói được loại lời nói độc đoán như vậy.

"Nương, người cũng đừng lo lắng cho con nhiều như vậy, dù sao con sống cũng rất tốt! Hiện tại người chỉ cần kiên định nói cho con, người muốn lấy lại quyền chủ mẫu." Diệp Tê Trì nói từng chữ một.

Trong mắt Tần Mộng Hề tựa hồ có một tia sáng, nhưng trong nháy mắt liền vụt tắt, bà nói, "Hiện tại đều đã đến nước này, hầu hết khế ước bán mình của nô tỳ, nô tài đều nằm trên tay Chu Nhược Đường, như lời con nói, cha con sẽ không để ý nhưng người trong viện cũng không nghe lệnh của ta thì làm sao ta có thể lấy lại quyền lực."

"Nương, người chỉ cần làm theo lời con nói là được." Diệp Tê Trì tin tưởng mười phần.

Tần Mộng Hề nhìn nữ nhi cả người tràn đầy tự tin, nhưng trong lòng bà lại không có một chút ý trí nào, tuy nhiên nhìn thấy nữ nhi vốn luôn rụt rè sợ hãi lại có thể có dũng khí như vậy, thân là một người mẹ, bà cũng không thể làm nữ nhi thất vọng.

Bà một ngụm đáp ứng, "Được! Nương đều nghe theo con."

Diệp Tê Trì mỉm cười.

Như vậy kế tiếp, nàng liền hảo hảo trừng trị Chu di nương , cái người không coi ai ra gì này.

.......

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Diệp Tê Trì đã rời giường.

Lục Dữu cả người mơ mơ màng màng, nàng vừa giúp Diệp Tê Trì trang điểm trải chuốt, vừa ngáp dài nói, "Vương phi, người ngày thường đều ngủ đến khi mặt trời phơi ba sào, hôm nay thế nào lại dạy sớm như vậy, gà trống còn chưa có kịp gáy người liền tỉnh, người là không quen ngủ ở Thượng thư phủ sao?"

Diệp Tê Trì giờ phút này kỳ thật cũng sống không bằng chết.

Nơi nào là ngủ không được, là có chuyện nên không thể không dậy sớm.

Nàng ngáp một cái lớn, "Đem ta chuẩn bị cho thật đẹp, liền đi qua nương bên kia."

"Vương phi như thế nào cũng đều đẹp." Lục Dữu vuốt mông ngựa.

Đó cũng là sự thật.

Vương phi lớn lên là thật sự đẹp, chẳng qua từ nhỏ cầm kì thư hoạ không tốt, hơn nữa hàng năm đều bị Chu di nương cùng thứ tiểu thứ áp bách nên càng ngày càng tự ti, mỹ mạo cũng không thẻ kéo nổi nội tâm của nàng, cuối cùng liền cho người ta cảm giác nàng chỉ là một tiểu thư bình thường nào đó.

Nhưng hiện tại đã khác.

Từ khi Vương phi cùng Vương gia động phòng, Vương phi liền thực sự thay đổi.

Nàng cảm thấy Vương phi nhà nàng bây giờ cười rất nhiều. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều tản ra mị lực làm người không thể chống cự.

Lục Dữu khéo léo búi tóc cho Diệp Tê Trì, mang lên một bộ kim điêu, mặc một chiếc váy đuôi phượng trăm nếp gấp đổ xuống sàn như một thác nước, nhìn nàng thật phú quý, uy nghiêm nhưng lại không hề nhiễm tục.

"Vương phi, người thực sự quá đẹp." Sau khi trang điểm xong, Lục Dữu không khỏi trợn tròn mắt miệng khen liên tục.

Không biết có phải vì Vương phi mập lên hay không mà làn da của người bây giờ thật đẹp, cảm giác vô cùng mịn màng.

"Ta hôm nay không phải vai chính." Diệp Tê Trì cảm thấy có gì đó không đúng, nàng túm lấy Lục Dữu chạy," Mau, chúng ta đi tìm nương."

"......."

Đi ra khỏi sân Diệp Tê Trì, giờ phút này Thượng Thư phủ náo nhiệt hơn hẳn, bọn hạ nhân cơ hồ một đêm không ngủ để chuẩn bị cho tiệc mừng thọ hôm nay.

Người tới tới lui lui còn không ít.

Đột nhiên một cái nha hoàn ôm hộp đồ trang sức, bước chân vội vàng hướng về phía Diệp Tê Trì cùng Lục Dữu đi tới.

Trời chưa sáng, trong phủ ánh nến cũng không sáng lắm, nha hoàn không quá chú ý trước mặt có người, suýt chút nữa đυ.ng phải người.

Diệp Tê Trì tay mắt lanh lẹ túm Lục Dữu tránh đi.

Nhưng nha hoàn lại bị bóng người thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, hộp trang sức trên tay liền rớt xuống, vật phẩm trang sức bên trong rơi xuống đất tung toé.

Nha hoàn kêu lên một tiếng, vội vàng quỳ xuống nhặt lên, vài cái cây trâm phỉ thúy bị vỡ làm đôi, toàn bộ đều là của Chu di nương, mới vừa sai nàng ta đưa qua cho thứ tiểu thư tùy tiện chọn lấy vài cái, mấy thứ này hỏng một cái nàng ta đều bồi thường không nổi.

Nha hoàn sợ tới mức sắp khóc ra tới, giây tiếp theo nàng ta chợt nảy ra một cái ý tưởng, liền đứng dậy hướng về phía Lục Dữu lớn tiếng nói: "Ngươi cư nhiên đem đồ trang sức phu nhân hôm nay định đeo làm hỏng rồi, ta hiện tại liền đi bẩm báo phu nhân, để ta xem ngươi như thế nào giải thích!"

"Ta thậm chí còn chưa có đυ.ng tới ngươi!" Lục Dữu bối rối, lời buộc tội vô căn cứ này cũng thật quá đáng.

Quả thực so với Lưu ma ma ở Thần vương phủ còn muốn bá đạo hơn.

"Nếu không đυ.ng trúng, ta làm sao có thể đánh rơi hộp trang sức của phu nhân xuống đất!" Nha hoàn cưỡng từ đoạt lý nói.

Lục Dữu tức giận đến toàn thân phát run, đang muốn phản bác nha hoàn kia liền ôm hộp đồ trang sức chạy đi rồi.

Lục Dữu vội muốn chết, "Bích Thanh khẳng định đi cáo trạng cáo trạng với Chu di nương!"

Bích Thanh?!

Đại nha hoàn hầu hạ Chu Nhược Đường.